Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 273 : Pn3. trăm sông đổ về một biển [1]

Ngày đăng: 20:01 20/04/20


Đây là một gian phòng rất lớn, rộng rãi sáng sủa. Trên mặt đất lót tấm thảm gấm màu sắc diễm lệ thật dầy, đó là sản phẩm dệt đỉnh cao của nước Sơn Vưu, do thương nhân ngàn dặm xa xôi trắc trở mới vận chuyển được về đến đây, bởi thế mà thảm này giá trị nghìn vàng, từ đó có thể biết chủ nhân nhà này không phú cũng quý. Tuy nhiên khi nhìn quanh phòng, lại hiếm thấy bày biện thêm vật đắt giá gì khác, đập vào mắt đều là binh khí.



Bên trái là một hàng thương, mâu; bên phải là một hàng đao, côn; trên tường treo một loạt bảo kiếm dài ngắn không đồng nhất, còn treo đủ loại trường tiên đồng, bạc, vàng. Thoạt nhìn còn tưởng đây là phòng binh khí, nhưng chính giữa phòng lại đặt một tấm bình phong ngọc bích, sau bình phong là chiếc giường gỗ đàn hương có màn che gấm, ấy mới biết đây là một gian phòng ngủ.



Trong phòng còn bày mấy hàng giá sách, trên kệ chất đầy sách nhưng không phải là những kiệt tác truyền đời của các thánh nhân hiền giả khuyên răn dạy bảo con người, mà tất cả đều là kiếm phổ quyền kinh cùng mấy loại tạp văn biên soạn dựa vào truyền kỳ cố sự. Sát bên cửa sổ đằng trước kệ sách đặt một chiếc bàn đọc sách cùng ghế tựa, lúc này có một thiếu niên đang ngồi trước bàn, ánh mắt cậu ta nhìn chăm chú không chớp vào hai tờ giấy trải trên mặt bàn.



Tính danh: Lan Tàn Âm, nhân xưng “Lan Thất thiếu”.



Biệt hiệu: Bích Yêu.



Tuổi: Không rõ, ước chừng hai mươi đến hai mươi lăm.



Dung mạo: Yêu mỹ tuyệt thế, đôi mắt màu xanh biếc độc nhất đương thời.



Thân phận: Đương gia chủ Lan gia Vân Châu – một trong võ lâm lục đại thế gia.



Binh khí: Ngọc phiến.



Võ công: Sư phụ vẫn còn là câu đố, cũng chưa bao giờ sử dụng võ công gia truyền của Lan gia.



Bổ sung: Người này tính tình yêu dị lời nói không cố kỵ, hành sự bừa bãi không phân chánh tà, nhiều người e sợ.



Tính danh: Minh Hoa Nghiêm, nhân xưng “Minh Nhị công tử”.



Biệt hiệu: Trích Tiên.



Tuổi: Hai mươi lăm.



Dung mạo: Nghe bảo thanh nhã xuất trần như tiên nhân.



Thân phận: Đương thiếu chủ Minh gia Thiên Châu – một trong võ lâm lục đại thế gia.



Binh khí: Không.



Võ công: Sâu không lường được, tuyệt kỹ gia truyền “Vô gian chỉ”.



Bổ sung: Người này ôn văn nho nhã, hành sự có phong thái quân tử, được nhiều người tôn kính.



“Hai người này…” Thiếu niên cầm tờ giấy trên bàn lên, khóe môi hơi cong lộ ra ý cười, “Chỉ cần đánh bại môt trong hai, vậy cha sẽ không bao giờ… chê ta không bằng con trai của người đàn bà kia nữa!”



Kể từ sau chuyện Đông Hải đảo cướp mất ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ hồi năm trước dẫn đến việc ba nghìn hào kiệt rời bến ra khơi, cuối cùng chỉ còn mấy trăm người trở về, võ lâm đã không còn hưng thịnh như xưa nữa. Nhưng mà thanh danh của Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm lại càng vang dội hơn cả trước đây, rồi sau khi chưởng môn Minh Không của Phong Vụ phái quy ẩn, hai người nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu võ lâm.



Cho nên, trên võ lâm hiện nay, nổi danh nhất, khiến người ta chú ý nhất, chính là hai người này!



Ánh mắt của thiếu niên đảo qua đảo lại giữa hai cái tên ‘Minh Hoa Nghiêm’, ‘Lan Tàn Âm’. Nên đánh bại người nào trước đây.



Bích Yêu… Trích Tiên… Yêu… Tiên…



“Chọn Lan Tàn Âm đi!” Thiếu niên đột nhiên đứng bật dậy. Trích Tiên được nhiều người sùng bái như vậy, cậu không nỡ lòng đánh bại hắn, nhưng Bích Yêu lại có tà danh, nếu cậu đánh bại Bích Yêu không chừng còn trừ hại được cho võ lâm.



“… Cứ chờ xem, ta nhất định sẽ danh chấn võ lâm!” Thiếu niên sang sảng nhả chữ, khí thế hăng hái bừng bừng.



Trên đời này không có việc gì là không làm được, chỉ có việc mình không muốn làm mà thôi.



Ắt hẳn mỗi người đều từng trải qua những năm tháng nhiệt huyết như vậy.



Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng hắt lên khuôn mặt thiếu niên, cậu có một đôi mắt rất đẹp, dưới ánh mặt trời đôi mắt ấy phát sáng lấp lánh trông như hai viên đá quý màu đen bóng.



Đã gần đến tháng ba, nhưng Mặc Châu nằm ở cực tây lãnh thổ Hoàng triều vẫn còn đón từng đợt gió quất qua như đao mang theo luồng khí lạnh thấu xương.



Từ Mặc Châu đi dọc theo quan đạo về hướng đông sẽ đến Lan Châu, hai châu lấy thành Cử thuộc quản hạt của Mặc Châu làm ranh giới. Từ thành Cử đến thành Mặc Châu ước chừng mất hai ngày, dọc đường đi có lác đác mấy quán trà khách điếm để người qua đường dừng chân nghỉ trọ, quy mô khách điếm không đồng nhất, trong số đó làm ăn tốt nhất phải kể đến khách điếm An Ký.
“Hửm?” Thiếu niên không tin vọt đến cạnh nàng, duỗi tay bắt lấy cổ tay nàng rồi đè lên mạch đập dò xét một lát, sau đó không khỏi ũ rủ, trong cơ thể nàng quả thực không có nội công, tóm lại chỉ là một người bình thường. “Lẽ nào ta nhận nhầm?” Thiếu niên do dự nhìn chằm chằm ánh mắt Lan Thất, “Lẽ nào trên đời không chỉ có một đôi bích mâu?”



Chỉ bằng lời này Lan Thất liền biết thiếu niên này chưa từng gặp qua mình, vì vậy lập tức nói: “Từ nhỏ mắt ta đã khác với mọi người cho nên luôn bị mọi người khinh thường và nhục mạ, chỉ hận sinh thành như vậy, chẳng lẽ trên đời còn có một người cũng có số khổ như ta?” Nói đến đây, nét mặt Lan Thất buồn bã, lã chã chực khóc.



Thiếu niên thấy nàng như vậy thì sinh lòng thương xót, vội vã an ủi: “Cô đừng đau lòng, ta chỉ nhận nhầm người thôi.” Nói xong vội vàng cất binh khí đi, “Hơn nữa người mắt xanh kia cũng không khổ gì, hắn rất lợi hại, ta đang muốn tìm hắn quyết đấu đây.”



Lan Thất vừa nghe thấy thế, chân mày khẽ nhướn: “Vì sao thiếu hiệp lại muốn tìm người kia quyết đấu?” 



“Bởi vì ta muốn thành danh, mà cách nhanh nhất để thành danh dó là đánh bại nhân vật nổi danh võ lâm. Mà tên Bích Yêu này nổi danh tà khí, trong chốn võ lâm rất nhiều người không thích hắn nên ta mới quyết đánh bại hắn, hạ gục uy danh của hắn, như vậy sau này hắn sẽ không dám hoành hành hiếp đáp người khác nữa.” Thiếu niên bày vẻ mặt vô cùng chính trực mà nói.



Lan Thất nghe vậy khóe miệng giật giật, thầm mắng tiểu tử thối nghĩ quái thật, nhưng khuôn mặt thì vẫn trưng vẻ tươi cười: “Thì ra là thế, vừa rồi ta dùng cơm trong khách điếm có nghe mấy người nói gì đấy mà Bích Yêu cũng đến Mặc Châu, không biết đó có phải là người thiếu hiệp nói không nữa.”



“Sao? Hắn đi Mặc Châu ư?” Thiếu niên lập tức nhảy dựng lên.



“Mới rồi ta nghe người trong khách điếm nói như vậy.” Lan Thất nói.



“Ồ, vậy ta phải đến Mặc Châu đây.” Nói xong lập tức xoay người toan đi. Nhưng vừa mới đi được một bước lại quay đầu nhìn Lan Thất, thấy nàng tóc đen như mực da trắng như tuyết xinh đẹp phi phàm, thầm nghĩ nếu để nàng đi một mình trên đường vắng người này, nhỡ gặp phải tên háo sắc nào nữa thì phải làm sao. Mà cậu lại lấy hành hiệp trượng nghĩa làm nhiệm vụ của mình, giúp người phải giúp tới cùng, do vậy bèn hỏi: “Cô muốn đi đâu? Để ta đưa cô đi trước.”



Lan Thất mỉm cười, nói: “Đa tạ thiếu hiệp, ta cũng đến Mặc Châu. Bây giờ một thân một mình trên đường, ân cứu mạng của thiếu hiệp không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể…”



Thiếu niên nghe nói thế, lập tức nhớ lại trong sách thường kể sau khi anh hùng cứu mỹ nhân thì mỹ nhân sẽ lấy thân báo đáp, tức thì cậu vội vã khoát tay nói: “Cô không cần lấy thân báo đáp.”



Lan Thất sửng sốt nhìn thiếu niên.



Thiếu niên bừng tỉnh, thoáng chốc mặt tỏ tới mang tai.



“Ha ha ha ha…” Lan Thất không nhin được nữa, thoáng chốc tiếng cười xông thẳng trời cao.



Thiếu niên vừa thẹn vừa quẫn nhìn nữ tử ngửa đầu cười to trước mặt. Kiểu cười bực này vốn vô cùng không đoan trang, nhưng tiếng cười tùy ý cùng thần thái hào sảng của nàng quả là diễm lệ tuyệt thế, thẳng thấu tận tim khiến tim cậu đập như trống chầu. Trong đầu nghĩ nàng xinh đẹp như vậy, đấy chẳng phải là Dao Cơ Tố Nga trong sách thường nói đó sao? Ta cứu nàng, ta cứu nàng… Trong lúc nhất thời lại có chút hối hận vì nói ra câu “Không cần lấy thân báo đáp”.



Sau một lúc lâu, Lan Thất thu cười, nói: “Một đường này làm phiền thiếu hiệp rồi.” Có thiếu niên này làm bạn, chẳng những có người bảo vệ mà còn không phải lo buồn chán nữa.



“Không… không phiền gì.” Thiếu niên đỏ mặt quay người, “Chúng ta đi thôi.”



Hai người lên ngựa, chậm rãi giục hướng Mặc Châu.



Thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa lại nói: “Ta là Lâm Hữu, xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?”



Lan Thất cười khúc khích, ta đương nhiên biết ngươi họ Lâm: “Công tử cứ gọi ta Phương Duệ là được.”



* * *



Tân châu phủ Mặc Châu Hoàng Duệ đã đến nhậm chức hơn nửa tháng. Một ngày này hắn thay một thân y phục thường, dẫn vài tên tùy tùng ra phố dự định thể nghiệm và quan sát dân tình.



Hoàng Duệ đi vào giờ Tý, sau khi dạo quanh một vòng trong thành thì đã đến buổi trưa, vì vậy tùy ý đi vào một tửu lâu tên là Hồng Phúc lâu để dùng bữa. Đám tiểu nhị nơi đây đã gặp qua không biết bao nhiêu khách nhân từ nam chí bắc cho nên mắt rất tinh, khách nào là quý chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay. Vì vậy khi mấy người Hoàng Duệ vừa vào cửa thì có ngay một tên tiểu nhị chạy ra nghênh đón, thấy dưới lầu đông người bèn lập tức dẫn họ lên lầu hai rồi chọn một bàn sát đường cái lau tới lau lui thật sạch sẽ cho họ.



Sau khi Hoàng Duệ ngồi xuống chỉ hờ hững quay đầu nhìn phố sá ngoài cửa sổ, còn mọi việc còn lại đã có tùy tùng lo. Chỉ có điều hắn vừa ngồi xuống, liền cảm giác như có ánh mắt quét qua quét lại trên người mình.



“Ái chà, thật là một mỹ nhân kìa.” Chỉ nghe bàn đối diện truyền đến tiếng tán thán, tuy rằng thanh âm không lớn nhưng Hoàng Duệ tập võ từ nhỏ nên nhĩ lực vượt xa người thường, vì vậy mà những lời kia hắn nghe rõ rành rành, hơn nữa giọng nói kia còn cực kỳ thanh mị, dĩ nhiên là tiếng nữ nữ.



“Là rất đẹp.” Lại vang lên thanh âm của một thiếu niên, “Hắn là nam nhân đấy.”



“Mỹ nhân thì không phân biệt nam nữ, huống hồ dung mạo bực này, ta cậu bình sinh khó gặp được mấy người đấy nhá.” Nàng kia lại nói.



Hoàng Duệ nghe vậy không khỏi nhíu mày. Từ nhỏ dung mạo hắn đã vô cùng xinh đẹp, người trong hoàng thất đều nói hắn cực kỳ giống tổ tiên của bọn họ – Đông triều đệ nhất mỹ nhân năm đó danh xưng Thuần Nhiên hoàng hậu. Nhưng hắn đường đường là một đại nam nhân lại mang lệ dung của một nữ nhân, đây thực sự không phải là chuyện hay ho gì, vì vậy gương mặt này chính là chỗ đau của hắn, người nào biết hắn đều cực lực tránh nhắc tới việc này trước mặt hắn.



“Dung sắc kinh diễm, giữa hai đầu mày lại mang anh khí nam nhi, mỹ nhân như vậy thật thế gian không có người thứ hai.” Nàng kia tiếp tục cảm khái, “Thật muốn bắt về nhà mà.”



Hoàng Duệ nghe xong lời này, tức thì thái dương nổi đầy gân xanh. Hắn đường đường là một đại nam nhân, hơn nữa còn là thế tử vương phủ, ấy mà lại bị một nữ nhân ăn nói khinh bạc như thế, thử hỏi làm sao có thể chịu được! Vì vậy hắn quay đầu, mắt nghiêm trừng người đối diện. Một cái trừng này, hắn cũng ngẩn ngơ, bởi vì đối diện cũng là một người dung sắc tuyệt đại, càng ly kỳ hơn nữa là đôi mắt của nàng xanh biếc như ngọc, sóng mắt lưu chuyển như nước mùa xuân xao động, phảng phất có thể hút trọn linh hồn người.