Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 276 : Pn5. hoa âm
Ngày đăng: 20:01 20/04/20
Có một sự thay đổi nhỏ trong xưng hô!
Tháng tám đã sang nhưng sâu trong Thanh trủng sơn vẫn ấm áp như mùa xuân, gió thổi nhè nhẹ, hoa lê như tuyết.
Liệt Sí Phong và Vân Vô Nhai xuyên qua con đường đầy cánh hoa bay, lướt qua hồ nước trong vắt, vượt qua rừng cây mướt mát, cuối cùng cũng đến Lê hoa trủng.
“Mấy tháng qua không nghe thấy tin tức của hai người bọn họ, lẽ nào là ẩn cư ở chỗ này?” Liệt Sí Phong nhìn chằm chằm đằng trước, nói.
“Nơi này thật không tệ.” Vân Vô Nhai đưa mắt quan sát bốn phía. Nếu không có người nhà Lan gia chỉ dẫn, e bọn họ thật không thể biết trong ngọn Thanh trủng sơn còn có một chốn bồng lai tiên cảnh thế này.
“Lê hoa trủng? Tên gì quái thế.” Liệt Sí Phong nhìn phía trước, nói.
Dưới bóng cây lê đằng trước dựng thẳng một tấm bia đá cao ba thước, trên bia khắc ba chữ khải tiêu sái ‘Lê hoa trủng’ màu mực, bên cạnh lại có ba chữ cuồng thảo ‘Nhập giả tử’ (Vào ắt chết) đỏ tươi như máu, cuồng ngạo đến mức phảng phất một con mãnh thú giương nanh múa vuốt.
“Đi thôi.” Vân Vô Nhai cất bước đi vào, “Nếu người hai nhà Minh, Lan đều nói gia chủ bọn họ ở chỗ này, vậy đợi gặp bọn họ tự nhiên sẽ biết.”
Hai người đi sâu vào rừng hoa lê, đi ước chừng hai dặm thì nghe tiếng nước róc rách, đi chốc nữa thì trước mắt sáng ngời.
Trong rừng hoa lê trắng muốt trập trùng hơn tuyết, vách núi xanh biếc dựng đứng sừng sững, một dòng suối róc rách chảy xuống từ khe núi, chảy vào cái hồ nho nhỏ dưới chân núi, trên mặt hồ lơ lửng một lớp hoa lê, một chiếc cầu gỗ vòng cung bắc ngang qua hồ, trước hồ có một bàn đu dây, sau bàn đu dây là một tòa trúc lâu khéo léo.
Hai người nhìn cảnh vật như tranh vẽ trước mắt, ba màu xanh ngắt, trắng muốt, vàng nhạt điểm xuyến vào nhau nhuộm màu không khí tĩnh lặng xuất trần.
Mà trong cảnh như tranh này lại có hai người càng như tranh hơn nữa.
Dưới cây lê cạnh hồ đặt một chiếc bàn tròn, Lan Thất ngồi sau bàn đang rủ mắt nhìn bàn cờ trên bàn, trông nàng có vẻ trầm tư hoàn toàn không biết có người đến. Lúc này tóc nàng xõa tung, váy lụa quét đất, dung nhan tuyệt thế; mà bên cạnh nàng, Minh Nhị vận một bộ bạch y đứng đối diện với hồ, khóe môi ẩn chứa ý cười dịu dàng nhàn nhạt, chăm chú nhìn nàng.
Liệt Sí Phong, Vân Vô Nhai thấy thế nhất thời ngẩn ra, hai người này có thể hòa hợp đến như vậy sao?
Đúng lúc này, Minh Nhị ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người, khẽ gật đầu tựa hồ đã sớm biết hai người đến.
“A! Ta nghĩ xong rồi!” Lan Thất đang cúi đầu trầm tư bỗng dưng kêu lên một tiếng, rồi chìa tay ra đặt một quân cờ xuống bàn, “Ngươi xem, ta hạ ở chỗ này chẳng phải là được rồi sao?”
Minh Nhị quay đầu nhìn thoáng qua bàn cờ, sau đó đầu ngón tay nhón lấy một quân cờ hạ xuống.
Lan Thất nhìn thế cục bàn cờ, khuôn mặt vừa có chút vui mừng lập tức hóa thành hư không, ngẩng đầu cáu giận trừng Minh Nhị: “Ta suy nghĩ hồi lâu, ngươi thoáng cái giết ta chết sạch, đáng hận!” Đang khi nói chuyện thì nắm một tay đánh lên người Minh Nhị.
Minh Nhị cũng không tránh, mặc cho nắm tay nàng đánh lên người hắn, lắc đầu thở dài nói: “Tài đánh cờ của nàng thực sự quá kém.” Liếc mắt thoáng thấy một cánh hoa lê đậu trên tóc nàng, vì vậy rất tự nhiên đưa tay gỡ cánh hoa xuống, mà Lan Thất cũng không hề né tránh động tác kia.
Liệt Sí Phong, Vân Vô Nhai lập tức choáng váng. Theo như hiểu biết trước đây của bọn họ, hai người này chụm lại nếu không phải châm chọc khiêu khích cũng là tranh đấu gay gắt, mà giờ khắc này… thấy ngôn hành cử chỉ hai người lộ ra vẻ thân mật không bình thường, hai người sao có thể không kinh ngạc cho được. Chỉ có điều sau khi kinh ngạc qua đi, ngẫm lại trước đây lại cảm thấy tất cả tựa hồ đều có thể lý giải, hôm nay cũng chỉ thuận lý thành chương mà thôi.
Minh Nhị gạt cánh hoa, ngẩng đầu nhìn Liệt Sí Phong, Vân Vô Nhai đang đứng ngây người: “Liệt huynh, Vân huynh mời đến đây ngồi.”
Lan Thất nghe được lời này mới ngẩng đầu lên, khi thấy Liệt Sí Phong cùng Vân Vô Nhai trưng vẻ mặt kinh dị mà nhìn hai người, nhớ lại chuyện vừa rồi, trên mặt không biết cảm giác thế nào, nhưng trong lòng lại hơi xấu hổ, vội vàng giành trước nói: “Sao hai người lại cùng tới thế này?”
Liệt Sí Phong vừa bước tới vừa nói: “Hai năm qua ta cùng Vân huynh kết bạn đồng hành du tẩu khắp thiên hạ, cùng nhau bàn về võ đạo hết sức tâm đắc.”
“Hửm?” Bích mâu Lan Thất đảo một vòng, ánh mắt nhìn Liệt Sí Phong lộ ra một tia giảo quyệt, “Một mỹ nhân như Hoa Phù Sơ ngươi không thích, thế mà lại tìm một nam nhân mà kết bạn.”
Nghe xong lời ấy, Vân Vô Nhai nhướn mày nhìn thoáng qua Lan Thất, sau đó vẻ mặt đạm nhạt không bình luận gì.
Mà Liệt tam gia đối với khiêu khích, trêu chọc của Lan Thất trước nay cũng chẳng thèm để ý, lúc này đương nhiên cũng lờ đi như không nghe thấy, chỉ nhìn Minh Nhị, nói: “Nửa năm qua các ngươi tuyệt tích giang hồ, vì sao lại ở chỗ này? Lẽ nào các ngươi dự định từ nay về sau rời khỏi giang hồ quy ẩn nơi này?”
Minh Nhị liếc mắt nhìn Lan Thất một cái, sau đó đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, rồi mới dùng một giọng qua loa nói: “Nơi này là cư địa của sư phụ nàng, chúng ta chỉ ở đây tĩnh dưỡng mấy tháng.”
Tĩnh dưỡng?
Liệt Sí Phong cùng Minh Nhị mặt đối mặt hồi lâu, sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng như lưỡi đao lộ ra một nụ cười cực nhạt mà lại chân thật: “Các ngươi vậy mà…” Hắn khẽ thở dài một tiếng rồi không nói tiếp nữa, sau đó đưa tay rút bảo đao trên lưng xuống, “Được, sí nhật đao này sẽ tặng cho các ngươi, điều kiện là hài tử của các ngươi vô luận là nam hay nữ đều phải làm đồ đệ của ta, đợi khi hắn mười hai tuổi thì ta sẽ đến đón hắn.” Dứt lời nhẹ nhàng phóng một cái, bảo đao độc nhất vô nhị trên đời liền nằm gọn trong tay Minh Nhị.
Phản ứng này của hắn thật quá ngoài dự đoán của mọi người, ba người không khỏi nhướn mày nhìn hắn.
“Ta chạy mấy ngày đường rồi, nhanh, chuẩn bị cho ta chút gì ăn với nước nóng tắm rửa nữa.” Liệt Sí Phong lại quay đầu phân phó bà hầu đang đứng sững người một bên.
Lời này của hắn vừa ra, Vân Vô Nhai tiếp tục thưởng trà, tiện thể nhìn ván cờ đánh chưa xong nhưng không còn cách nào cứu vãn trên bàn. Lan Thất mừng khấp khởi thong thả đến cạnh Minh Nhị muốn xem bảo đao, nhưng Minh Nhị nói nặng lắm đừng cầm, sau đó nắm tay nàng tản bộ vào rừng lê. Trong lúc đó bà hầu cũng đã dẫn Liệt tam gia vào trúc lâu.
Một làn gió nhẹ lướt qua, hoa tung cánh đậu đầy đất.
Lê trủng như họa, nhân vật kỳ tuyệt.
Tháng mười hai, Lan Thất hạ sinh một nam anh.
Sau khi đứa bé một tuổi được đưa đến Phong Vụ phái.
Cũng từ khi đó, môn nhân Phong Vụ phái mới phát hiện thiếu chưởng môn của bọn họ, Phượng Duệ sư huynh trước giờ luôn lạnh lùng thế mà lại là một người ôn nhu từ ái như vậy, đối với đứa bé có thể nói là tựa như châu như bảo, đồng thời đặt tên cho đứa bé là Hoa Âm.
Khi đứa bé được tám tuổi, Ninh Lãng đến Phong Vụ phái, khi đó hắn đã trở thành người đứng đầu võ lâm.
Dưới ý của cữu phụ (cậu), đứa bé bái Ninh Lãng làm nghĩa phụ (cha nuôi), từ đó đổi sang họ Ninh, sau đó theo Ninh Lãng về Thiển Bích phái, ở đó tròn bốn năm.
Năm Ninh Hoa Âm mười hai tuổi, Liệt Sí Phong ấn theo ước định với Minh Nhị, Lan Thất đến Thiển Bích phái nhận đồ đệ của hắn. Từ sau đó, Ninh Hoa Âm theo Liệt Sí Phong ngao du chân trời góc biển đồng thời tu hành võ nghệ, đến năm mười tám tuổi thì, Liệt Sí Phong rời cậu mà đi.
Ninh Hoa Âm mười tám tuổi bước vào giang hồ, chuyện đầu tiên cậu làm đó chính là tìm kiếm phụ mẫu của mình. Các trưởng bối Phượng Duệ, Ninh Lãng chưa từng giấu diếm gì cậu, cho nên từ nhỏ cậu đã biết phụ mẫu thân sinh của mình chính là ‘Trích Tiên’ Minh Hoa Nghiêm và ‘Bích Yêu’ Lan Tàn Âm đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ.
Mà Minh Nhị, Lan Thất vẫn quy ẩn không xuất hiện, bọn họ du tẩu trời nam đất bắc không thấy tung tích, khi hợp khi phân, tiếu ngạo giang hồ, trong chốn võ lâm luôn luôn xuất hiện nhưng câu chuyện về hai người bọn họ khiến kẻ khác trố mắt nghẹn họng, dở khóc dở cười, chấn động không lời. Bọn họ cả đời không hứa hẹn nhân duyên, nhưng người người trên giang hồ đều tự hiểu không cần nói: Bích Yêu, Trích Tiên là bạn lữ.
Mà mặc cho Ninh Hoa Âm muốn gặp phụ mẫu thế nào, mặc cho cậu thông minh ra sao, võ nghệ cao cường nhường nào… vẫn luôn luôn chậm một bước. Lần gần đây nhất, cậu đã nghe được một tiếng cười thanh mị cùng một tiếng thở dài nhẹ khẽ.
Người trên giang hồ cũng dần biết được thân thế của cậu, nhưng chưa từng có ai dám dị nghị. Khi hành tẩu giang hồ, người hai nhà Minh, Lan cũng vô cùng quan tâm cậu, nhưng cũng chưa từng nhận cậu.
Năm Ninh Hoa Âm hai mươi bốn tuổi thì gặp một cô nương họ Phong vác một thanh kiếm đi khắp nơi tìm người luận võ, nói là phụng lệnh cha muốn chiêu một người có nhân phẩm tài mạo võ công hạng nhất để về làm con rể. Cậu cùng vị Phong cô nương kia đại chiến bảy ngày bảy đêm, kết quả bất phân thắng bại, ngược lại hai bên tặng tín vật đính ước cho nhau. Cậu đưa Phong cô nương túi gấm mà năm mười chín tuổi nghĩa phụ cho cậu, bên trong có bảy lá kim diệp, trên mỗi đầu lá có khắc một chữ ‘Âm’. Phong cô nương cho cậu một đóa hoa tươi thơm ngát với hai màu đen trắng nở trên cùng một cuống đặt trong chiếc hộp hàn ngọc, nói với cậu đây là ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.
Năm ấy, Phong Vụ phái đón nhận chuyện vui đầu tiên kể từ khi lập phái đến này.
Hôm đó, sương mù dày đặc vờn quanh ngọn Vụ sơn, quần hùng giang hồ tề tụ đông đủ cùng chung vui với ngày đại hỉ của ngoại sinh chưởng môn Phong Vụ phái, nghĩa tử của võ lâm chi chủ, môn nhân của Thiển Bích phái, truyền nhân của Sí nhật thần đao Liệt tam gia.
Vừa mới hoàn tất ba lễ, bỗng có người đưa tới một phần hạ lễ.
Đó là 1 cái bình ngọc bích cao một thước, trong bình cắm một cành tịnh đế liên (sen nở cùng cuống), trên đầu cánh hoa trắng muốt điểm xuyến một vòng xanh biếc nhàn nhạt, nhụy hoa đỏ thẫm như son.
Một khắc kia, Ninh Hoa Âm đột nhiên ý thức được phần lễ này là ai đưa, cậu đưa mắt đảo quanh bốn phía, trông thấy trên ngọn núi đối diện có hai thân ảnh một tím một xanh đứng thẳng, tay áo tung bay, sương mù vờn quanh, phảng phất thần tiên. Một thoáng kia, cậu biết hai người kia là ai, cậu cùng tân nương bái hai người một bái từ đàng xa, lúc ngẩng đầu lên, cậu cất giọng gọi: “Cha, mẹ!”
Trên ngọn núi đối diện tựa hồ vọng đến hai tiếng, vừa như nhận, vừa như thán.
Tính cách của Ninh Hoa Âm không như cha cũng không như mẹ của cậu. Cậu thông minh hiền lành, tuy thân thế bất phàm, võ công cao tuyệt, nhưng thanh bạch đạm bạc, khiêm tốn nhã nhặn, không hỏi thế sự, dù chưa từng thế khuynh võ lâm như phụ mẫu nhưng khắp thiên hạ ai nấy đều kính ngưỡng, cả đời ở cạnh thân nhân, phu thê ân ái, hết sức hạnh phúc mỹ mãn.
Nếu nhất định phải nói ra một việc tiếc nuối trong cuộc đời, thì có lẽ đó chính là cậu chưa từng được nhìn thấy mặt phụ mẫu thân sinh, cuối cùng cả đời chỉ nghe được tên được chuyện… được tiếng của phụ mẫu.
* * *
END.