Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 279 : Pn. ăn tết [3]
Ngày đăng: 20:01 20/04/20
Hôn nhân giữa Hoàng Triều và Hoa Thuần Nhiên vẫn luôn là một giai thoại của thành phố, được ca tụng là một mối lương duyên trời định.
Hôm nay nhân lễ Giáng sinh, hai người quyết định đặt một bao sương ở Cửu La sơn trang, ăn một bữa năm sao, cũng nhân dịp đó mà tặng quà cho nhau. Hoàng Triều tặng cho Hoa Thuần Nhiên một sợi dây chuyền Cartier*, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lung linh như những ánh sao. Hoa Thuần Nhiên thì tặng lại anh một chiếc ghim cài bạch ngọc nạm vàng, khi cài lên cà vạt làm cho đôi mắt nâu vàng của anh càng trở lên xán lạn.
*Cartier: là một nhà sản xuất đồ trang sức và đồng hồ xa xỉ của Pháp.
Hai người nhận quà rồi trao nhau nụ hôn ngọt ngào, trong lúc ăn uống cũng gắp rau rót rượu cho nhau, hình ảnh vợ chồng ân ái khiến nhân viên phục vụ trầm trồ không ngớt, quả là một đôi bích nhân trai tài gái sắc. Sau khi dùng cơm xong, hai người lái xe về nhà. Bỗng dưng từ nơi đèn đuốc rực rỡ về lại ngôi nhà rộng rãi trống trãi, hai người không khỏi cảm thấy buồn tẻ, mà đêm thì còn rất dài, bèn nảy ra ý tưởng tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ.
“Hay bọn mình gọi bạn bè, hàng xóm đến nhà đón lễ chung đi.” Hoa Thuần Nhiên đề nghị.
“Ừ.” Hoàng Triều gật đầu, “Mấy ngày trước Hoàng Vũ đến có đem tới mấy giỏ cánh gà Orléans đúng không, thế mình mở tiệc nướng đi, gọi mọi người đến cùng nướng chắc chắn sẽ rất vui.”
Thế là hai vợ chồng trước gọi đến công ty gia chính nhờ giúp chuẩn bị mọi thứ cần thiết, xong đâu đấy mới chia nhau gọi bạn bè, hàng xóm sang.
Đối với ngày lễ Tây này, người Trung Quốc cũng không xem trọng cho lắm, cho nên rất nhiều người đều làm tổ ở nhà, sau khi nhận điện thoại thì đều đáp sẽ đến.
Đến đầu tiên là vợ chồng Hoàng Vũ và Thu Cửa Sương, trông đầu tóc hai người đều dựng cả lên, có lẽ vừa đua xe trên đường cao tốc về. Cả hai vừa vào cửa liền vào ngay thư phòng của Hoàng Triều, bảo rằng đợi mọi người đến đông đủ hãy gọi họ ra, giờ thì chơi game đã.
Tiếp đó là Lan Thất, Minh Nhị. Vừa vào cửa, Lan Thất đã réo lên: “Ôi đói chết mất! Có gì ăn không?” Sau đó sải bước đến thẳng cái bàn dài. Minh Nhị theo sau cười nhã nhặn, giải thích: “Lò vi sóng trong nhà bị hư nên chúng tôi chưa ăn cơm.”
Hoa Thuần Nhiên tỏ ý đã hiểu, mỉm cười, “Bên đó có bánh ngọt, nước trái cây, trước hai người ăn tạm đỡ đói, chờ mọi người đến đông đủ thì nướng gà nữa.”
Nhị công tử ung dung bước đến bàn dài.
Chuông cửa lại vang lên, lần này là Phong Tịch và Phong Tức.
“Thuần Nhiên, mới mấy ngày không gặp mà trông cô lại càng xinh đẹp nữa rồi.” Phong Tịch vừa thấy Hoa Thuần Nhiên thì tiến đến ôm một cái.
“Trông cô còn có tinh thần hơn ấy.” Hoa Thuần Nhiên cười duyên ôm lại cô.
“Mời vào, mọi người cứ tự nhiên.” Hoàng Triều và Phong Tức bắt tay gật đầu chào nhau. Trong công việc hai người là đối thủ, giành hợp đồng, giành khách hàng, giành nhà đầu tư, giành nhân viên,… không nhân nhượng, nhưng trong ngày thường, hai người chẳng ngại ngồi cùng nhau uống ly cà phê chuyện trò đôi câu.
Tiếp có người đến nữa, đó là Phượng Tê Ngô – Thiên hậu giới ca đàn. Trước cô lên tiếng chào vợ chồng Phong Tức, sau đó ngồi xuống ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhớ hồi cô mới ra mắt từng được Phong Tịch giúp đỡ một hai, bởi đó mà đem lòng yêu anh, khi đó Phong công tử chưa kết hôn, song trong lòng cũng chỉ có mình Phong Tịch. Dù Phượng cô nương có tình cảm sâu sắc, song cũng không thể chen vào làm người thứ ba, vì vậy buồn lòng rút lui, chấp nhận làm bạn bè. Qua mấy năm, giờ Phượng cô nương đã là Thiên hậu sáng như mặt trời ban trưa, đồng thời cũng trở thành bạn thân của vợ chồng Phong Tức. Phàm công ty anh có lễ cắt băng, tiệc tùng, từ thiện gì, chỉ cần mở miệng, cô hết lòng góp mặt.
Tiếp nữa là vợ chồng Tiêu Tuyết Không, Quân Phẩm Ngọc. Quân Phẩm Ngọc mang thai đã sáu tháng, cho nên sau khi vào nhà Tiêu Tuyết Không liền đỡ vợ ngồi xuống cái ghế sô pha lớn nhất, thoải mái nhất, rồi bưng hoa quả nước ép cho vợ, quả là ông chồng đúng chuẩn nhị thập tứ hiếu*.
*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
“Không vội, trước để tôi chào hỏi mấy vị mỹ nhân đã nào.” Yến Vân Tôn phong độ tiêu sái đến trước mặt Phong Tịch, “Nữ vương bệ hạ, thần lại được gặp ngài, vô cùng vinh hạnh.” Mười năm trước Phong Tịch từng tham gia đóng bộ phim điện ảnh “Thả Thí Thiên Hạ”, vai diễn của cô là một nữ vương, khi đó Yến Vân Tôn còn là một cậu thiếu niên chỉ sắm một vai ‘tép riu’ trong đoàn thiết kỵ mười vạn quân của cô.
“Vân Tôn à, hôm qua xem bộ phim của anh đóng cùng hai đại mỹ nhân Thu Hoành Ba và Hoa Phù Sơ, diễm phúc của anh không tệ đâu.” Phong Tịch cười híp mắt nhìn anh.
“Cũng chỉ là công việc thôi, hạ thần đối với nữ vương bệ hạ ngài mới là chân thành thật tâm, nhật nguyệt có thể chứng giám.” Anh vừa cúi người vừa cầm tay cô hôn nhẹ một cái, nào ngờ hôn phải cánh gà. Ngẩng đầu, đối diện là nụ cười ung dung tao nhã của Phong công tử, “Vừa nướng xong, nhân lúc còn nóng ăn đi.” Nói xong ôm lấy eo Phong Tịch, “Chúng ta khiêu vũ đi.”
Tiếng nhạc lãng mạn vang lên réo rắt, đó là do Ngọc công tử mở.
“Chúng ta cũng khiêu vũ đi.” Bạch Lang Hoa kéo Tu Cửu Dung.
Yến công tử bình tĩnh mà cầm cánh gà chào hỏi những người khác.
“Thuần Nhiên, giáng sinh vui vẻ.” Thành công hôn nhẹ Hoa Thuần Nhiên một cái, khi đó Hoàng Triều đang bận bàn chuyện khủng hoảng tài chính ảnh hưởng đến công ty anh thế nào với Ngọc Vô Duyên.
“Tê Ngô, giáng sinh vui vẻ.” Rồi lại nắm tay ngọc thon dài của mỹ nhân lạnh lùng Phượng Tê Ngô.
“Thất thiếu, hôm nay gặp lại phong thái cô vẫn như trước đây, hôm khác chúng ta cùng đi uống rượu nhé.” Tay đưa qua định ôm một cái thì chạm phải ánh mắt Nhị công tử quét qua, Yến công tử đành chuyển từ ôm sang vỗ vỗ vai.
“Phẩm Ngọc, cô là bác sĩ xinh đẹp nhất, cũng là thai phụ xinh đẹp nhất.”
“Cửu Sương, cô vẫn oai phong hiên ngang như ngày nào, nếu cảnh sát ai cũng như cô, vậy chắc chắn tất cả tội phạm đều chủ động đến đồn rồi.”
Bắt chuyện xong một vòng, cuối cùng đến trước mặt Phong Thần Tuyết, nửa quỳ, một tay đặt trước ngực, dáng vẻ rõ là lễ tiết quý tộc châu Âu, “Công chúa của tôi, tôi có thể mời nàng nhảy một điệu không?”
Vừa dứt lời, tiếng nhạc cũng vừa tắt, sau đó tất cả mọi người nhìn Yến Công Tử tay giơ cánh gà, chân nửa quỳ trên mặt đất.
“Ha ha ha…”
Trong tiếng cười, âm nhạc lại vang lên lần nữa, là bài “Ngày hôm qua lại đến”, nhất thời trong phòng khách im ắng hẳn.
Giữa tiếng nhạc vương vấn ưu thương, ánh mắt Phong Tịch và Ngọc Vô Duyên chạm nhau, cả hai đều mỉm cười.
Không ai khiêu vũ, chỉ lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt mọi người gặp nhau giữa không trung, sau đó rời đi, trong không khí len lỏi một loại hơi thở diệu kì như chua như ngọt.
Tiếng chuông từ phía xa xa truyền đến, giáng sinh qua rồi.