Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 19 : Trên Đỉnh Anh Sơn - Thị gia phi gia
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
– Nhà không phải nhà-
Một phen chén thù chén tạc cho đến mãi giờ Tuất mới kết thúc, rượu nồng ý tẫn, khách chủ ai nấy đều vui vẻ.
Ninh Lãng đỡ Vũ Văn Lạc có phần ngà ngà say trở về nơi hai người ở.
“Thật sự rất có ý tứ!” Vũ Văn Lạc vừa vào đến phòng liền thốt lên, chân bước tuy lảo đảo, nhưng lại hòan tòan tỉnh táo.
“Có ý tứ chuyện gì?” Ninh Lãng rót cho hắn một ly trà.
“Những người đó.” Vũ Văn Lạc ngồi xuống ghế, tay cầm ly trà Ninh Lãng đưa cho hắn, Nhìn nước trà sóng sáng trong chén,“Thu Trường Thiên tuy nói không màng danh lợi lại muốn tìm con rể có thể làm ‘Lan Nhân lệnh chủ’, Nam Ngọa Phong vốn cũng là người thanh cao nhưng có thâm giao với Thu Trường Thiên hơn mười năm đương nhiên hỗ trợ hắn, Hoa Thanh Hòa từ đầu đến cuối kín đáo mà cực kỳ có ý dấu giếm, Mai hồng Minh không để ý đến những chuyện khác lại là người tâm chí kiên định, mà Minh Nhị, Lan Thất…… Ha ha, bọn họ mới là lợi hại nhất, ở Trường Thiên Sơn trang giao thủ hai hiệp, chẳng phân biệt được thắng bại.”
“Đâu có, bọn họ chỉ mới giao thủ một lần thôi.” Ninh Lãng uống một ngụm trà, thanh dịu mát lòng, hợp ý uống thêm một ngụm nữa. Rượu thật sự uống không ngon như trà.
“Còn có một lần là vô hình.” Ánh mắt Vũ Văn Lạc đảo nhìn hư không, tựa như nơi đó đang có ai đó so chiêu,“Vị trí con rể Thu gia này có rất nhiều người muốn ngồi lên, nhưng xuất sắc như Lan Thất, cũng chỉ có ba, bốn phần cơ hội, bởi vì còn có các thế gia công tử khác, lại còn có một Minh Nhị. Mà đối với chuyện Lan Thất bị mọi người gọi là ‘Bích Yêu’, ta nghĩ Thu Trường Thiên, Thu Hoành Ba càng muốn tuyển chọn ‘Trích Tiên’ Minh Nhị người người kính ngưỡng hơn, yêu tà khó dò cùng ôn nhã xuất trần đương nhiên là người sau dễ dàng được tin cậy. Cho nên ban ngày lúc ngươi tiến lên hỏi, Lan Thất quyết đóan, nhân cơ hội thừa nhận việc hôn sự với ngươi, trước mặt mọi người trở thành một trò khôi hài, nhưng sau lưng trò khôi hài này lại chứng minh một chuyện thật, là lục đại thế gia- Lan gia, Ninh gia quan hệ thâm sâu không hề đơn giản, để có thể nói chuyện đàm hôn luận gả tuyệt đối là tình nghĩa thâm hậu, lại nói tiếp, trên giang hồ ai không biết Ninh gia cùng núi Thiển Bích đồng khí liên chi(1) đâu, thân thiết với Ninh gia cũng như thân thiết với núi Thiển Bích.”
“À.” mày Ninh Lãng giãn ra.
“Lan Thất này tư duy nhanh nhẹn gặp chuyện quyết đoán, thật sự không phải là lợi hại bình thường.” tay Vũ Văn Lạc di chuyển chén trà ở giữa bàn ,“Mà Minh Nhị kia lại là vô hình chế địch.”
Ninh Lãng há miệng ngáp một cái, hỏi:“Nói vậy nghĩa là sao?”
Vũ Văn Lạc hớp một ngụm trà, mới nói: “Trong buổi tiệc hắn nhắc tới chuyện Hoa Thanh Hòa cứu Minh Lục cô nương, bên ngòai là tỏ vẻ cảm ơn, lại ngầm tiết lộ Lục cô nương đối với Hoa Thanh Hòa có ý, phụ mẫu Minh gia cũng bằng lòng, ngươi nghĩ Thu Trường Thiên là lọai người như thế nào, sao có thể không hiểu rõ, nếu là người của Minh gia nhắm đến hắn đương nhiên sẽ không đọat đi, lại thấy Hoa Thanh Hòa quan tâm đến Lục cô nương, có thể trong lòng cũng có ý, tất nhiên càng không đem con gái hứa hẹn cho hắn. Mà một câu nói của Mai Hồng Minh mặc dù khiến cho người khắc nghĩ hắn tính tình trẻ con, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ, hắn đối với đạo lý đối nhân xử thể khó có thể ứng biến, sau này trình độ võ công có thể sẽ rất giỏi, nhưng lại không phải là nhân tài có thể thống lĩnh quần hùng giang hồ. Thu Trường Thiên có danh xưng ‘Nho hiệp’, tài hoa rất cao, giao thiệp bạn bè trải rộng khắp, người như hắn sẽ thích giao thiệp với Minh Nhị.”
“À.” Ninh Lãng lại lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ muốn lên giường đi ngủ, lại thấy Vũ Văn Lạc tinh thần phấn chấn miệng tuôn không ngừng, tựa như muốn đốt đuốc nói chuyện xuyên đêm, không khỏi ngáp liên tục, muốn nói hắn mau nói cho xong đi.
“Sau đó Thu Hoành Ba đến, nhan sắc bậc ấy nam nhân nào lại có thể không động lòng, cho nên mới có chuyện tặng chữ, tặng áo kia, dù chưa ai nói rõ, nhưng mọi người đều hiểu rõ đó là tín vật định tình.” Vũ Văn Lạc càng nói ánh mắt càng toả sáng, “Lan Thất mặc dù mất cơ hội, lại không muốn để yên cho bọn họ, một Lan gia cửu muội ngầm châm vào lòng Thu Hòanh Ba: Minh Nhị công tử nhân tài như vậy có cô gái nào không thích, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũngcoi như chuyện bình thường…… Ha ha…… Đúng là đàm tiếu giết địch mà…… Ha ha……” Nói xong hắn liền cười rộ lên, “Thật sự là rất có ý tứ, cư nhiên lại có nhiều nhân tài xuất sắc như vậy,có thể nổi bật hơn chuyện ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mất tích, giang hồ lại nổi một hồi phong vân, ông trời sinh ta ra quả có ý trọng dụng, chính là để cho ta tới chứng kiến một đoạn lịch sử này!”
Ninh Lãng cũng không để ý một phen hưng phấn của Vũ Văn Lạc, thật sự khốn khổ, đứng dậy đi về phía giường,“Đại ca, đã khuya rồi, ngủ đi, ngày mai nói sau.”
“Này này, huynh nãy giờ nói nhiều như vậy đệ nghe có hiểu không?” Vũ Văn Lạc đứng dậy truy vấn.
“Ừ, nghe xong rồi, không phải ý nói Minh Nhị công tử cùng Lan Thất thiếu gia là đối thủ ngang tài sao, Thu tiểu thư kia đã sớm nhắc đến.” Ninh Lãng khoát tay bò lên giường.
“Chuyện này không phải chỉ đơn giản như vậy.” Vũ Văn Lạc kéo hắn,“Minh Nhị, Lan Thất hai người kia huynh nhìn bề ngoài không nắm bắt được, một xuất trần thoát tục lại để ý việc phàm trần, một thân yêu tà vị trí lại ở danh môn, đệ về sau phải cẩn thận một chút, đặc biệt là với Lan Thất.”
“Ừm.” Ninh Lãng híp mắt lên tiếng, sau đó trở mình, không lâu liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, dĩ nhiên là ngủ rồi.
“Này này!” Vũ Văn Lạc lay hắn, không có nửa chữ đáp lại,“Ai da, quên đi, ngủ.” Dứt lời đẩy Ninh Lãng ra, rồi ngã xuống, đắp chăn, chỉ chốc lát sau cũng chìm vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, hai người đều dậy muộn, mặt trời bên ngòai đã lên cao tự lúc nào.
“Hai vị hiền chất ngủ ngon giấc không?” Thu Trường Thiên mỉm cười hỏi,“Tối hôm qua mọi người đều uống hơi quá chén, cho nên ta phân phó bọn hạ nhân không làm phiền các ngươi, để các ngươi có thể ngủ thêm một chút.”
Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng vừa vào phòng sớm đã thấy mọi người đang ngồi, chỉ có hai người bọn họ đến trễ, không khỏi đều tự đỏ mặt.
“Đại ca, đại ca, Lan Thất chính là Lan Tàn Âm, Lan Tàn Âm là nữ nhân, nàng là……”
“Nàng là thê tử của đệ.” Vũ Văn Lạc không đợi hắn nói xong liền tiếp lời, nhìn bộ dáng hắn, nghĩ tới lời đồn đãi kia, không khỏi sinh ra lo lắng
“Hì hì……” Ninh Lãng cười ngây ngô, mắt hổ sáng rỡ trong suốt nhìn Vũ Văn Lạc,“Đại ca, đệ thật cao hứng!”
Tự hôm qua nhìn thấy Lan Thất mặc quần áo nữ đến nay, Ninh Lãng vẫn như đang phiêu diêu trong mộng, nhưng ngay lúc này, ánh mặt trời rọi khắp mọi nơi, trời cao đất rộng sáng sủa vô cùng, đến bây giờ hắn mới cảm thấy đây là sự thật! Chuyện Lan Thất là nữ khiến hắn giật mình tỉnh giấc, lại là Lan Tàn Âm cùng hắn có hôn ước! Trong lồng ngực ngập tràn hưng phấn, ngọt ngào, toàn thân tựa đang lơ lửng bay bổng, hắn giờ phút này có thể nhảy chạm đỉnh trời, hắn giờ phút này có thể hái được trăng sao!
Bộ dáng cao hứng của hắn, Vũ Văn Lạc càng nhìn càng thêm lo, lời đồn đãi kia trên giang hồ cũng đã lưu truyền từ lâu, chỉ có con chim ngốc không rõ chuyện giang hồ này là không biết, nhưng mà…… Có nên nói cho hắn biết hay không? Hiện tại nói với hắn, thì chẳng khác gì nên một tảng đá xuống đóa hoa tươi đang nở rộ, nhưng nếu không nói với hắn, sau này hắn biết, hơn nữa chuyện đồn đãi kia nếu là chuyện thật, lại khác nào hoa đang nở mà trời đổ một trận tuyết lớn!
Thêm vào đó hắn không tin Lan Thất hôm qua mặc nữ trang gặp Ninh Lãng là vì có tình nghĩa, nguyên nhân thực sự sợ chỉ là dùng việc hôn ước khó hiểu giữ chân Ninh gia cùng núi Thiển Bích! Ai nha, vẫn nên nói cho hắn đi, ai kêu hắn là huynh trưởng kết nghĩa của Ninh Lãng, hắn không giúp tên đó, còn ai có thể vì tên đó mà suy nghĩ bây giờ.
“Khụ khụ.” Vũ Văn Lạc khẽ hắng giọng, “Ninh Lãng, huynh có chút chuyện cần nói với đệ.”
“Chuyện gì?” Ninh Lãng đang nhảy nhót đằng trước nghe tiếng quay đầu,“Đại ca muốn nói với đệ chuyện gì?”
Đối diện với ánh mắt đơn thuần thiện lương kia, Vũ Văn Lạc bỗng nhiên cảm thấy chính mình có thể hay không biến thành tội nhân, nếu sau này lời đồn đãi kia là chuyện tốt, hắn có làn hại Ninh Lãng không, khiến cho Ninh Lãng lầm lẫn?
“Đại ca?”
“Ninh Lãng.” Mặc kệ, ít nhất cần cho hắn biết lời đồn kia, chuyện sau nói sau, Vũ Văn Lạc đá gánh nặng dư thừa trong đầu qua một bên, “Trên giang hồ từ lâu lưu truyền một lời đồn, đệ có biết không?”
“Đồn đãi? Đồn đãi thế nào?” Ninh Lãng quả nhiên truy hỏi.
Vũ Văn Lạc nhìn Ninh Lãng, nói rõ ràng từng chữ: “Đồn đãi chính là: Lan Thất lúc nam lúc nữ, thân phận thật sự không ai biết rõ, âm thầm bị liệt vào chuyện bí mật đứng đầu trên giang hồ.”
“Hử?” Ninh Lãng mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Lạc, tựa hồ không rõ hắn nói gì.
Vũ Văn Lạc cắn răng một cái, nói rõ ràng hơn: “Đệ đừng chỉ nhìn hôm qua Lan Thất mặc đồ nữ gặp đệ, chuyện này không thể chứng mình hắn là nữ. Khi hắn mang nam trang, không ai cho rằng hắn là nữ nhân, cũng tương tự, hắn mang nữ trang, cũng không ai cho rằng nàng là nam, mà Lan Thất, tùy theo bản thân lúc ấy mà thừa nhận thân phận, cho nên từ lúc vào giang hồ tới nay, thiên hạ không ai biết được thân phận thực sự của hắn, nghe nói hình như Lan gia cũng không ai biết được.”
Ninh Lãng không nhảy nữa, chính là nghi hoặc mờ mịt nhìn Vũ Văn Lạc, y như gặp phải nan đề khó giải nhất thiên hạ: “Đại ca là nói nàng cũng có thể là nam?”
Vũ Văn Lạc gật đầu.
Vẻ mặt Ninh Lãng không có phản ứng gì nhiều, y chính là nghi hoặc mê mang nhìn Vũ Văn Lạc, “Đại ca, nàng làm sao có thể là nam, thiên hạ làm sao có thể có … đẹp…… Người nam nào đẹp đến vậy.”
Vũ Văn Lạc thầm than thở trong lòng, quả nhiên, lún sâu quá rồi.
________________________________________________________________
Chú Thích:
1/ Đồng khí liên chi: gắn bó nối liền