Lần Xem Mắt Thứ 101 Của Hai Vị Alpha Tiên Sinh

Chương 2 : Lần xem mắt thứ 101 của hai vị Alpha

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


LÒNG GHEN TỴ“Minh Minh, đừng ấu trĩ như thế, cậu đã ba mươi, không phải ba tuổi.”



Lục Minh nhanh chóng quay đầu lại, thấy biểu tình hắn chăm chú nhìn thông tin liền chán nản quay lưng lại: “Tôi không có… Quên đi, đến rồi gọi.”



Lúc này hai người bọn họ đã ngồi trên phi hành khí, cách trụ sở của bọn họ còn có một giờ phi hành.



Lệ Trạch truyền đạt mệnh lệnh xong, thu máy truyền tin.



Xoa xoa tóc nâu của Lục Minh, hiếm khi dụ dỗ Lục ba tuổi: “Lần sau nghỉ phép chúng ta trực tiếp đi chơi, không xem mắt nữa có được không?”



“Tôi không phải là vì không muốn thân cận!”



Thần sắc Lệ Trạch lãnh đạm, thu tay về: “À.”



“Mẹ nó, tôi cũng không phải muốn xem mắt, không đúng! Vấn đề không phải ở đây!” Lục Minh nhảy dựng lên, vò loạn tóc hơn: “Lệ Trạch! Đó là một Omega!”



“Cái gì?” Trong nhất thời Lệ Trạch không hiểu anh đang ám chỉ cái gì.



“Dù là con trai, đó cũng là Omega! Sao cậu có thể bắt tay cậu ta?!”



Chân mày Lệ Trạch cau lại, cũng đứng lên, không gian lớn như vậy thoáng cái liền có vẻ cực kỳ chật chội: “Cậu ghen?”



“Chết tiệt, ngay cả cậu ta tên gì tôi cũng không nhớ, ghen cái rắm! Tôi đã nói với cậu cậu cứ tùy tiện câu dẫn Omega, sẽ làm người khác hiểu lầm!” Lục Minh nhìn hắn chằm chằm, kết quả lại thấy Lệ Trạch nở nụ cười…



Lệ Trạch mang quân ủng, so với Lục Minh chân trần nhảy trên mặt đất cao hơn một chút, cúi người xoa xoa tóc anh: “Tôi không để ý, cậu khử độc cho tôi đi.”



Lục Minh ngốc vài giây, nghĩ rất có đạo lý, kéo tay hắn qua chà xát lại chà xát, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, giải thích một chút: “Khụ, tôi đây là sợ ở trụ sở những người khác nghe được sẽ đố kỵ cậu, phải biết rằng Alpha đố kỵ là đáng sợ nhất.”



Lệ Trạch: “…..” Hắn có nên mời bác sĩ tiến hành tọa đàm sinh lý cho bọn họ không?MỘT TRĂM LẦN“Đau.”



“Câm miệng!”



“A Trạch, tôi bị thương, cậu còn hung dữ.”



“Cho cậu lên tuyến đầu, cho cậu liều mạng sao?” Lệ Trạch hung hăng đè chặt vết thương.



“Đừng nóng đừng nóng, không phải là không cẩn thận thôi sao?”



“Nếu lần sau cậu còn dám lặn sâu xuống biển, cậu cũng đừng ỷ vào tôi quan tâm cậu, tôi lập tức báo cáo điều chức.”



“Đừng đừng đừng.” Khi đó Lục Minh đuổi theo thấy được một bóng dáng quen thuộc, nhưng anh đã gặp ở đâu? Kết quả bị một con cá lọt lưới đâm bị thương.



“A Trạch, khoan đã…Bớt giận bớt giận, tôi thề lần sau tuyệt đối không mạo hiểm.”



“Nếu như tái phạm?”



“Tái phạm… Liền phạt tôi cả đời liền không xem mắt thành công.”



“Tôi nên nhắc nhở cậu, Lục thiếu tướng đã thất bại xem mắt thứ 100.”



“Cảm tạ nhắc nhở, Lệ thiếu tướng cũng không kém.”







“Nếu có lần sau nữa, tôi lập tức đánh báo cáo.”



“Đừng a, cậu cũng không phải không biết tôi sợ lạnh, tôi không muốn mèo ở tuyết sơn đâu.”



“Tự tôi đi.”



“Lệ! Trạch! Không phải cậu muốn đánh nhau sao?!”



“Hai người các ngươi! Ngừng lại, đều bị thương còn không yên tĩnh, đến phòng thí nghiệm của ta một chuyến.”BỊ THƯƠNGLục Minh khẩn trương sờ mó Lệ Trạch: “Cậu bị thương ở đâu? Sao không nói?”



Tiến sĩ hắng giọng một cái, nghĩ một màn trước mắt thực sự kích thích tâm tình lão nhân gia của ông: “Khụ, Lệ tướng quân là hao tổn tinh thần lực.”



“A? Làm sao lại như vậy?”



Lệ Trạch không thèm nhìn, mặc kệ Lục Minh.



“Tiến sĩ, xảy ra chuyện gì? Có thể có di chứng không?”



Tiến sĩ thấy biểu tình như trời sập xuống của Lục Minh thật sự không thể bỏ mặc: “Nếu cậu còn dám lặn sâu, cậu chờ tinh thần lực của Lệ thiếu tướng bị hao tổn lần hai đi.”



Lục Minh hiểu, tuy rằng anh đã thông báo cho Lệ Trạch, nhưng hiển nhiên Lệ Trạch cũng không thu hồi tinh thần lực trên người anh, áp lực lòng biển ngay cả thân thể Lục Minh đều rất khó chịu đựng, càng không cần phải nói đến tinh thần lực yếu ớt.



“A Trạch, xin lỗi, làm cậu lo lắng.”



“Không sao, nghỉ ngơi một đêm là ổn rồi.”THUỐC ỨC CHẾTiến sĩ lười chọc phá Lệ Trạch, vuốt vuốt râu bạc lấy ra một phần văn kiện nguyên soái tự mình ký tên ——



“Đây là muốn thu thập tiết dục tố của chúng ta?”



“Hẳn là chuyên môn làm thuốc ức chế cho tướng lĩnh Alpha.”




“Một lời đã định.”TIỆC XEM MẮT“Thiếu gia, sao ngài lại xuất viện một mình?”



“Nhanh lên, được rồi, cái rương đồ chơi trước kia của ta đâu?” Nơi anh ở khi đó là y viện tiến sĩ nghiên cứu, người ngoài không thể vào.



“Ở… Tầng hầm.” Quản gia chạy đến hấp tấp gọi đại thiếu gia.



“Thiếu gia! Ngài có tham gia dạ tiệc của Lệ gia không?”



“Dạ tiệc gì?”



“Tiệc xem mắt.”



“Ngươi, nói, cái, gì?” Lục Minh tức đến bật cười, hôn mình xong còn dám chạy đi coi mắt?



“Đương, nhiên, phải, đi.”



Quản gia nhìn đại thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, run rẩy một cái.ĐÍNH HÔNLệ Trạch từ chối lời mời của một nữ Omega, một mình đứng trong góc uống rượu, lát nữa vẫn nên quay lại xem tiểu tử kia tỉnh chưa, nếu như không thấy mình phỏng chừng lại muốn quậy um lên.



“Chú Lệ, dì Lệ.”



Lục Minh ưu nhã hành lễ.



“Tiểu Minh xuất viện? Sao không nghe Lệ Trạch nhắc tới.”



“Có thể quá bận đi.” Lục Minh nghiến răng nói.



Lệ Trạch làm sao có thể không nhìn thấy người kia, nhíu mày một cái, vừa mới tỉnh lại liền chạy đến địa phương đông người như vậy khoe khoang, phải thu thập.



Xuyên qua đám người, kéo Lục Minh về phòng.



Lục Minh thuận thế cầm tay hắn: “Chú, con là tới cầu thân.”



Lệ Trạch mạnh mẽ xoay đầu lại, gia đình hắn chỉ có một em gái Omega, sang năm mới có thể thành niên.



Chỉ cần Lục Minh dám nói một câu không lọt tai hắn, chính hắn cũng không dám tưởng tượng mình sẽ làm ra hành động gì.



Rốt cuộc Lục Minh có chút tự giác hay không? Lưu truyền rộng rãi một câu chính là, vĩnh viễn không nên đánh giá thấp tính chiếm hữu của Alpha.



Lục Minh cười híp mắt lấy lấy ra một hòm đầy bảo bối: “Năm đó con và Lệ Trạch từng có đính ước, chú dì còn nhớ không?”ĐÁNH DẤU EMTrận cầu thân này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, hiện trường có một Omega phát tình ngoài ý muốn. Bố Lệ chỉ huy tất cả Alpha rời khỏi hiện trường, thời điểm Lệ Trạch che chở Lệ Minh chạy ra bên ngoài: “Không phải là cậu khôi phục khứu giác rồi sao?”



“Biết tôi khôi phục sao cậu còn không mau dẫn tôi đi?” Lục Minh hắt xì lại hắt xì, cái mùi quỷ gì vậy, hun chết anh.



Lệ Trạch cười, nhẹ nhàng đặt đầu anh lên vai mình.



Cuối cùng Lục Minh thở nhẹ một hơi, ngửi hương vị anh mê luyến từ lâu, cười cười: “Này, Lệ Trạch, cho ta cắn một cái được không?”



“Được.”



“Thực sự được? Cắn cậu liền phải trở thành người của tôi.”



Lệ Trạch nghĩ Lục Minh luôn ngốc nghếch đến đáng yêu, mang người về phòng mình, vừa đóng cửa liền đè Lục Minh lên, ngậm lấy môi anh: “Em đánh dấu anh, không có nghĩa là anh không thể đánh dấu em, Minh Minh.”



“Dựa vào bản lĩnh?”



Lệ Trạch cười nhẹ, đương nhiên bằng bản lĩnh của mình, thế nhưng có thời gian nói nhảm còn không bằng làm một vài chuyện có ý nghĩa.



“Trước khi đánh nhau tôi muốn nói một câu.”



“Lệ Trạch, em yêu anh.”



Lệ Trạch thì sao? Lệ Trạch đang dùng hành động biểu thị một Alpha đến tột cùng nên yêu như thế nào mới đúng.



Một Alpha suốt đời chỉ có thể đánh dấu một Omega.



Cũng giống như thế, một Alpha suốt đời chỉ có thể đánh dấu một Alpha.



Tiến sĩ nhìn đẳng thức này, phát sầu.



Lục Minh cười híp mắt nói cho hắn biết, dù một Alpha có thể có vô số bạn đời.



Nhưng Lệ Trạch suốt đời chỉ có thể đánh dấu Lục Minh.



Mà Lục Minh suốt đời cũng chỉ có thể đánh dấu Lệ Trạch.



Đẳng thức thành lập.SAU ĐÓ THÌ SAO“Thầy ơi thầy ơi, sau đó thì sao?”



“Lần xem mắt thứ 101 của hai Alpha tiên sinh có thành công không?”



Người môi giới đã đổi nghề giảng dạy sinh lý cho các bạn nhỏ tiểu học nặng nề gật đầu.



Tuy rằng… Đối tượng quả thực có chút không khớp.