Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ
Chương 20 :
Ngày đăng: 20:40 21/04/20
Tân Lang hậu vừa kế vị ban ngày đã mệt đến nghiêng ngả chóng mặt, đến tối còn phải vội vàng ứng phó với hai tên sắc lang không bao giờ biết thỏa mãn, quả thực khổ không nói lên lời.
“Hanh ân… chết tiệt… đừng mà… ta mệt quá…”
“Tâm can … ta van ngươi… chút nữa là được rồi…”
“Đúng vậy, bảo bối, ban ngày bận đến độ không thấy được mặt ngươi, buổi tối đương nhiên phải bồi thường cho chúng ta a…”
“Không muốn không muốn… ta muốn ngủ… Y a a a Ô… hai tên bại hoại các ngươi! A a… sâu quá… đừng cắm vào nữa… Hanh ân… A a…”
“Tiểu Phong Phong *** đãng, miệng thì nói không nên, vì sao cái mông còn xoay thế này?”
“Đúng vậy, cái miệng nhỏ nhắn thèm khát cắn nhục bổng của ca ca chặt như thế, chẳng lẽ cái miệng nhỏ phía trên không cô đơn sao? Nào, đại nhục bổng của ta cũng sẽ miễn phí cống nạp cho ngươi, ngậm vào!”
“Không muốn không muốn… Ngô… Ân…”
“Ngô ngô Phong, hút đi, hút mạnh vào đúng đúng, như vậy, thích chết mất!” Lãng Kỳ hưng phấn mà kêu to.
“Ha a ha a … tiểu lãng huyệt của Phong cũng cắn ta thích chết mất.. Kỳ, cùng nhau và đi, tiểu Lang hậu *** đãng của chúng ta không có hai thứ cùng vào, sẽ không thích đâu.”
“Được, để chúng ta giúp hắn thích đến chết!”
“Câm miệng cho ta! Ô a a a không được không được đừng cùng nhau vào a”
Ba người quấn quýt thành một đoàn, tiếng khóc rên cùng tiếng thở dốc *** loạn quanh quẩn trong tẩm cung rộng lớn…
Chẳng biết bao lâu, khi tất cả yên tĩnh trở lại, hai sắc lang đắc ý dào dạt được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà ép hỏi
“Phong, vừa rồi có phải chúng ta làm cho ngươi thích lắm đúng không?”
“Đúng a, Phong bây giờ nhất định là càng yêu chúng ta đúng không?”
Đã chiếm tiện nghi còn dám huênh hoang! Coi cái mặt các ngươi rõ là được cho ba phân màu nước đã muốn đốt pháo mở phường nhuộm vải!
“Đúng, ta rất yêu… yêu cái rắm! Đi chết đi!”
Cứ như vậy, hai vị Lang đế vĩ đại bị hung hăng đạp xuống giường, chịu đủ ba ngày ngủ ở trên sàn nhà lạnh băng, cứng quèo.
Trước đây, sau khi hai vị Lang vương hạ phàm, Lang thần cung có một thời gian dài đều lạnh lẽo nhàm chán, không hề có sinh khí, vì vậy lần này Lang vương một hơi mang về nhà một người vợ và ba bảo bảo, làm cho cả Lang thần cung náo nhiệt chưa từng có, tất cả mọi người phi thường hài lòng, quả thực đem ba bảo bảo đáng yêu cưng nựng đến tận trời.
“Chán ghê chán ghê, quá là chán ghê, bà bà, ngươi mau nghĩ lại xem có cái gì chơi hay hay không, ta sắp chán mà chết rồi nà.” Tam hoàng tử Lỗi Lỗi chán chường trên cành cây mà trèo ra trèo vào.
Một lang bà bà đầu đầy tóc bạc dưới gốc cây lòng nóng như lửa đốt vội vã khuyên can:
“Ôi, tiểu tổ tông của ta ơi, xin ngài thương cho, an phận chút, hôm qua ngươi mới đá đổ bình dược trong điện Thần dược, cha ngươi mới vừa vào điện, đã truy ra rồi…”
“Nguy a, làm thế nào giờ? Bà bà, ta thực sự không cố ý a, ta thấy ông già trong điện Thần dược cả ngày bên cạnh cái hỏa lò bự chảng đó, ta sợ ông ấy chán chết nên mới cùng ổng chơi trốn tìm a, ai biết đâu nó lại… lại …”
“Bà bà biết, bà bà biết, tam hoàng tử của chúng ta bụng dạ thiện lương, là đứa nhỏ ngoan, chẳng qua hai vị Lang đế mấy ngày nay tính tình rất nóng nảy, ngươi chớ chọc giận bọn họ.”
“Hi, bà bà, ta biết vì sao mấy bữa nay cha mỗi chút mỗi phát hỏa na”
“Ác, vì sao?”
“Bởi vì cha bị mẫu thân phạt ngủ sàn nhà, không được lên giường! Ha ha…” Lỗi Lỗi nghĩ đến hình ảnh hai người cha cao to uy nghiêm kèo nhèo năn nỉ cầu mẫu thân để họ được lên giường quả là không nhịn được mà ôm bụng cười to.
“A? Thật vậy sao?? Ha ha…”
Hai bóng đen chớp mắt từ trong động bay ra, Lê Diệu Phong ngưng mắt nhìn, sợ đến hồn phi phách tán, lập tức nhảy về phía trước, giơ tay ra đón lấy hai người vào lòng –
“Phong… ngươi đến rồi…” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ mệt mỏi mở mắt nhìn về phía người yêu.
“Các ngươi bị thương ở đâu? Mau nói cho ta biết!” Lê Diệu Phong tim đau như dao cắt, đã hầu như khóc rống lên.
“Không sao… chúng ta không sao…Phong… đừng lo…”
Hai vị Lang đế tuy liều mạng an ủi người trong lòng đang lệ rơi đầy mặt, nhưng máu tươi liên tục trào ra từ khóe miệng chỉ làm Lê Diệu Phong càng nhìn càng đau lòng.
“Ngự y, mau gọi ngự y đến!”
Mấy ngự y vội vã tới cấp cứu cho hai vị Lang đế, nhưng xuất huyết ồ ạt đã không sao cầm được.
“Vì sao, vì sao bọn họ uống nhiều thuốc như vậy rồi mà vẫn chảy máu? Các ngươi mau nghĩ cách xem!”
“Khởi bẩm Lang hậu, hai vị Lang đế bị thương vào tâm mạch, không thuốc nào cầm được, duy nhất chỉ có “thiên thủy” mới dùng được thôi ạ.”
Lê Diệu Phong đi tới thần giới một thời gian cũng biết mỗi lang đều có một bình nước suối bản mệnh, nghĩ bọn họ được cứu rồi, lập tức nín khóc mỉm cười.
“Hoàng, Kỳ, các ngươi mau lấy “thiên thủy” ra dùng đi!”
Lãng Hoàng và Lãng Kỳ nghe vậy không khỏi cười khổ.
“Không còn… thiên thủy sớm đã không còn…”
“Cái gì?! Không còn… sao lại không còn?” Lê Diệu Phong cả kinh kêu to.
“Nói mau! Các ngươi nói mau!”
Lãng Hoàng và Lãng Kỳ nào muốn Phong tự trách mình, chết cũng không chịu nói ra chuyện lúc Phong khó sinh đã mang hết “thiên thủy” dùng cho hắn.
Thấy hai người vẻ mặt khó nói, Lê Diệu Phong trong đầu chợt lóe lên —-
Phong… đây là thiên thủy Đằng Cách Lý ban cho, là dùng để cứu người, ngươi mau uống đi …
Chờ đã! Lẽ nào… lẽ nào thứ ta uống lúc đó lại là…
“Không!!” Lê Diệu Phong đột nhiên thất thanh khóc lớn, gắt gao ôm hai người vào lòng…
“Không phải các ngươi đưa cho ta uống sao? Vì sao… các ngươi vì sao ngốc như vậy!”
“Phong, đừng khóc… chúng ta… chúng ta không hối hận… Nếu cho làm lại một lần nữa, chúng ta cũng không do dự đem thiên thủy cho ngươi… bởi tính mạng của ngươi quan trọng hơn hai chúng ta…”
Lãng Hoàng và Lãng Kỳ nói xong lặng lẽ nhắm hai mắt lại…
“Không được! Không được chết! Không được rời xa ta.. Hoàng… Kỳ…”
“Ta thừa nhận… ta yêu các ngươi… ta rất yêu các ngươi! Các ngươi đều không phải muốn nghe ta tự nói ra sao? Ta nói! Ta nói cho các ngươi nghe, chỉ cần các ngươi sống lại, ta ngày nào cũng nói cho các ngươi nghe!”
“Ta yêu các ngươi… ta yêu các ngươi… ta van các ngươi… đừng chết … đừng chết mà..”
————–
hoạt kê: mắc cười:”>
nghỉ lễ ngon lành hêm các tình iêu:”>