Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ

Chương 7 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Hôn lễ thuận lợi (?) hoàn thành.



…Tuy rằng vị tân nương tử từ đầu đến cuối biểu hiện thập phần quỷ dị, cứ như sinh bệnh trước sau mềm nhũn toàn thân, dựa vào lòng hai vị tân lang cao lớn.



Tứ đại gia tộc lần này không có nửa cô nương nào được lang thần lựa chọn, kết quả cả lượt “giang quy”, tứ đại trưởng lão không khỏi ôm đầu khóc rống.



Nhưng dân tộc thảo nguyên trời sinh tính lạc quan, chẳng bao lâu, đám thanh niên lập tức đem phiền não tạm thời quăng biến, mọi người vừa múa vừa hát, uống rượu mua vui.



Ấy thế mà có một người làm thế nào cũng không vui vẻ nổi.



“Hỗn… hỗn đản… Các ngươi dám làm thế này với ta… A a… cởi… cởi cái kia ra….”



Nằm trong tân phòng hoa lệ của Lang thần, giữa chiếc giường phủ da thú, Lê Diệu Phong hai tay bị dây thừng vô hình trói chặt tại đầu giường, không ngừng xoay người giãy giụa, phát ra tiếng rên rỉ đau khổ…



Lễ phục tân nương banh rộng ra, lộ ra bộ ngực mềm mại trắng mịn của Lê Diệu Phong, trên tấm vải đỏ thẫm càng làm tôn thêm vẻ liêu nhân không ngờ…



Hai huynh đệ nhìn thấy người trong lòng để lộ mị thái đến dường này, không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở gấp như dã thú.



“Vương phi của ta, ngươi thật đẹp…” Lãng Hoàng yêu thương hôn lên gương mặt của Phong.



“Đúng vậy, Vương phi của chúng ta là người đẹp nhất tam giới, ngay cả Cửu Thiên Huyền Nữ của thần giới cũng không bằng ngươi…”  Lãng Kỳ cũng mân mê làn da ngực mịn màng.



“Câm miệng… ai… ai là Vương phi của các ngươi…. Không được gọi như thế… A a… Khó chịu… Cởi.. cởi cái kia ra đi… a… ha… A… Để ta bắn…”



“Kêu một tiếng ưa tai chúng ta mới để ngươi bắn….” Ca ca Lãng Hoàng xấu xa khẽ nắn bóp nhục bổng đang bị cột chặt bằng hỷ khăn của “tân nương tử”.



“Hi, không sai, Phong. Mau gọi cho ta nghe a..”



“Mơ… mơ tưởng…”



Tuy rằng mạnh miệng nhưng chính Lê Diệu Phong cũng không sao lý giải cảm giác hiện tại trong lòng hắn.



Hắn đường đường là một đại nam nhân mà cư nhiên bị choàng lên giá y, bị ép buộc thành tân nương của bọn họ, tất cả câu chuyện căn bản đều là một trò cười hoang đường.



Thế nhưng vì sao hắn dù thế nào cũng không thể thực sự nổi giận?



Hắn nhất định là điên rồi… bị hai tên biến thái sắc lang hại phát điên rồi!



“Vương phi… trước mặt chúng ta ngươi cũng đừng giả bộ, muốn chúng ta làm người thế nào, thao ngươi thế nào cứ thoải mái mà nói ra, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ta với ca ca nhất định sẽ làm ngươi sảng khoái đến ngất xỉu luôn!”



“A a… Câm miệng… câm miệng cho ta…”



Lê Diệu Phong thấy mình vừa nghe lời nói *** loạn đó mà lại càng cương thêm thực sự là vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết.



“Phong, chúng ta hôm nay tuyệt đối không cho ngươi cởi bộ lễ phục tân nương này ra đâu, chúng ta phải làm đến khi dịch thể… vấy đẫm nó…”



“Ca, ta không nhịn được rồi. Vừa nghĩ đến Phong mặc trên người bộ lễ phục thấm đầy dịch thể của chúng ta, ta đã cương chịu hết nổi!”



“Không được… không được nói…” Lê Diệu Phong mắc cỡ đến toàn thân run rẩy.



“Phong, ngươi thực sự rất có cảm giác đối với lời chúng ta nói nha…” Lãng Hoàng gian manh vô cùng, liếc mắt đã phát hiện nhục bổng của tân nương tử đã càng trướng căng thêm.



“Phong… giờ ngươi muốn chúng ta làm ngươi thế nào đây? Có phải ngươi đang nghĩ trước tiên sẽ ngậm lấy nhục bổng của Kỳ, rồi sau đó lại để ta từ phía sau thao ngươi?”


Lãng Kỳ biết rõ ca ca nói được thì làm được, bắt đầu hôn môi trấn tĩnh bảo bối vẻ mặt thống khổ.



“Hanh… A…Tiến… tiến vào…” Lãng Hoàng nhíu chặt mày, từng chút từng chút một đưa vào phía bên trong, cuối cùng nhấn sâu được toàn bộ gốc rễ vào huyệt động nhỏ bé.



“Ân…ân…” Lê Diệu Phong đau đến đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể rên rỉ yếu ớt.



“Phong, cảm nhận được không? Ta và ca ca đã toàn bộ ở trong cơ thể ngươi, chúng ta ba ngươi rốt cuộc đã kết hợp một thể rồi.”



“Đúng. Phong cảm nhận đi… ba người chúng ta ở cùng một chỗ… vĩnh viễn, vĩnh viễn giống như lúc này cùng một chỗ…”



Hai cây nhục bổng cương cứng sắp nổ tung được bao bọc sít sao tại nội tràng của người yêu thương nhất, hai huynh đệ ban đầu chỉ chậm rãi vào ra, nhưng dần dần bắt đầu mất đi khống chết, thoáng chốc đã cùng nhau điên cuồng mà thúc tới giữa nhục huyệt đang thít chặt như muốn siết vụn vỡ đôi bên!



“A a a… không được… không được… a a… ta muốn chết… ta muốn chết…”



Gào thét, khóc, thở dốc, Lê Diệu Phong không thể nghe thấy gì hết, xuyên qua địa ngục cùng cực đau đớn, cuối cùng đón đợi hắn lại là thiên đường cực lạc vượt xa mọi sự huyễn tưởng!



Hai huynh đệ vốn chỉ cần một cây nhục bổng đã có thể thao hắn đến chết đi sống lại, hiện tại lại cả hai cây cùng nhau tại tràng lộ mẫn cảm yếu ớt phát cuồng mà thao kiền hắn, Lê Diệu Phong chỉ có thể thỏa mãn đến không ngừng khóc thét, toàn bộ ý thức như đã bị nhấn chìm giữa cơn sóng cao trào tột độ xa lạ.



“A a a… trời… trời ơi..”



Đừng có ngừng, đừng có ngừng!



Đâm chết ta đi, đâm chết ta đi!



Nội tạng dường như bị xô ép tan nát, linh hồn cũng bị đánh bay, thế nhưng Lê Diệu Phong tuyệt không quan tâm. Chỉ hy vọng trận giao hoan kinh thiên động địa này vĩnh viễn không đình chỉ, cứ như vậy vĩnh viễn duy trì…



“A a…  Phong… ngươi tuyệt quá… Ngươi là tuyệt vời nhất… Thích chết mất… A a… ta bị ngươi hút vào mất! Ca… van cầu ngươi để ta bắn!”



“Ô ô… Hoàng… Hoàng… van cầu ngươi… ta cũng không chịu nổi nữa rồi…” Lê Diệu Phong muốn bắn đến sắp điên lên rồi, không khỏi ai ai cầu khóc!



“Được… Bắn đi… cố sức bắn đi… chúng ta cùng nhau bắn ra… a a…”



Tiếng tru dài của dã thú, thống khoái tràn trề mà bắn tinh, hòa tan chảy tràng bích đã tưới đầm đìa luồng dịch thể nồng đặc, nóng rực của hai người…



Thời khắc này, Lê Diệu Phong mê muội cảm giác như mình đã chết lịm, rồi lại mơ hồ nhận ra sự tồn tại của mình chưa bao giờ chân thực đến mức này…



Ba người vận dụng mọi loại tư thế có thể tưởng tượng được mà mải miết hoan ái.



Trọn một đêm định mệnh chỉ thuộc về Lang thần cùng tân nương của họ…



Hết chương sáu.



——-



Giang quy (“杠龟”): nguyên bản viết là “贡龟”= “Cống quy”. Cụm từ này xuất hiện từ xa xưa, khi nói chuyện phiếm, “Cống quy” thường được dùng với 2 nghĩa: 1 là ‘tiến cống rùa’ =)), 2 là ‘rùa cống phẩm’ =)))))) nghĩa 1 là dùng kiểu ‘động từ’, nghĩa 2 là dùng kiểu ‘danh từ’. Số là khi cống tiến vật phẩm cho Hoàng đế, vật gì đã ‘cống’ là coi như mất =)) Người nhận cống thì fởn fơ no bụng, người tiến công lại tay trắng (còn dùng ‘quy (rùa)’ ở đây vì từ xưa rùa được coi là trân quý nhất trong vạn vật v)



Đại khái xa xưa là thế, còn thời nay “giang quy” thường được xài trong hội các bác đánh bạc =)) nói về người thắng thì là thắng fưỡn bụng, nói về người thua lại mang nghĩa thua cháy túi =))



Tân phòng: phòng tân hôn =))



hỷ khăn: cái khăn dùng trong lễ cưới a =)) nếu mình đoán hêm nhầm thì nó là cái khăn che mặt tân nương a =)))



giá y: quần áo tân nương.