Lãng Đãng Tiểu Mã Câu
Chương 4 : Trung
Ngày đăng: 23:07 21/04/20
Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Rennes Kerman hô hấp bỗng dồn dập…
“Ô… đau chết mất… đau quá à…”
Ngay lúc vị công tước đại nhân vốn được cưng chiều đang không ngừng mà kêu đau, thì đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đó ẩm ướt ấm ấm đang trượt trên lưng hắn…
Công tước Dumas Wayne run lên!
Cái… cái tên chăn ngựa thối tha này đang làm trò gì vậy?
“Thứ ẩm ướt ấm ấm” lướt từ bờ vai hắn xuống dưới, giống con bướm như có như không mà đụng vào, làm cho công tước Wayne trống ngực đập thình thịch, nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng cao….
“Ư ư… ngươi… ngươi đang làm gì… đừng ư….” Công tước Wayne không cách nào khống chế được mà phun ra những tiếng rên rỉ.
“Ta đang kiểm tra vết thương của ngươi…”
“Ở đâu… có cái kiểu…. kiểm tra như vậy chứ… ư ư….”
“Ngươi chưa nhìn thấy bác sĩ dùng ống nghe bao giờ sao?
Ô… cái tên chăn ngựa thối tha! Làm gì có bác sĩ nào vô sỉ mà dùng “đầu lưỡi” để bắt mạch chứ.
Rõ ràng là tên sắc ma nhà ngươi thừa dịp ta gặp nạn mà đùa giỡn ta mà!
Cho dù vô cùng không muốn, nhưng tại sao lại cảm thấy thoải mái như vậy chứ?
Thoải mái đến… cứng cả lên rồi!
Ô… công tước Dumas Wayne, xem ra ngươi cũng bị tên biến thái này lây bệnh rồi!
Chứng kiến bộ dạng chẳng sao cả của nam nhân, công tước Dumas Wayne trợn tròn hai con mắt.
Đáng ghét, tại sao tên chăn ngựa thối tha này cái gì cũng không cần? Mà chỉ quan tâm đến hai con ngựa ngu ngốc kia chứ!
Công tước Dumas Wayne tức giận cầm lấy dĩa ăn, tập trung sức lực đâm thật mạnh vào miếng lạp xưởng trong đĩa.
Đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi!
“Ai đau!” Không ngờ vì dùng sức quá độ mà động đến vết thương, công tước Wayne bị đau đến oa oa kêu to.
Rennes Kerman lập tức đi vội về phía trước, ngồi xuống bên cạnh công tước, cầm lấy tay hắn cẩn thận xem xét: “Đừng có động đậy mạnh như vậy, coi chừng vết thương.”
Nhìn thấy bộ dạng quan tâm của nam nhân, cơn giận dữ của công tước Wayne tự dưng biến mất hơn phân nửa.
“Ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng có lộn xộn, để ta đút cho ngươi ăn.”
“Hả?” Công tước Dumas Wayne không dám tin mà trừng lớn đôi mắt: “Không thể nào? Ngươi mà có lòng tốt thế sao? Ngươi đáng sẽ không có ý định… làm bổn công tước nghẹn chết đấy chứ?”
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế hả? Sức tưởng tượng quá phong phú rồi đó. Làm công tước đại nhân nghẹn chết, đối với ta có gì lợi?” Rennes Kerman thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ai biết có phải ngươi muốn trả thù chuyện ta cho chạy lũ ngựa hay không chứ?” Công tước Dumas Wayne hoài nghi nhìn hắn.
“Ai thèm để ý lắm chuyện như ngươi?” Rennes Kerman cười cười cầm lấy dĩa ăn đem lạp xưởng đưa đến miệng hắn: “Mở miệng ra nào.”
Trong đôi mắt nam nhân như có các vì sao lóe sáng, làm công tước Dumas Wayne giật mình ngu ngơ, vô ý mà mở miệng ra.
“Thật thông minh…”
Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt đang ăn lạp xưởng, hô hấp của Rennes Kerman bỗng trở nên dồn dập…
“Vươn đầu lưỡi ra, đúng vậy… chậm rãi mà liếm…”
Công tước Dumas Wayne như bị ma sai quỷ khiến mà ngoan ngoãn làm theo lời nam nhân.
“Ô ô— đáng chết, ta chịu không được rồi!” Rennes Kerman đột nhiên đứng dậy, kéo cái tính khí ra đưa lên miệng hắn: “Tiểu lạp xưởng ăn xong rồi, bây giờ nên đổi lại là đại lạp xưởng chứ nhỉ!”