Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 112 : Ngựa con, Cáp Nỗ Quốc

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Khai Phong phủ hôm nay thời tiết thật tốt, trời trong xanh không một gợn mây, ngày ấm có chút gió thoảng, đúng là thích hợp để ra ngoài dạo chơi.



Trên dòng sông xuyên qua thành Khai Phong, thuyền hoa xuôi ngược.



Trong đó có một con thuyền hoa nhỏ, đang truyền đến từng đợt tiếng đàn.



Một cô nương béo phúc hậu ngồi ở đầu thuyền đang nhẹ nhàng gảy chiếc đàn cổ trước mặt, hiển nhiên là nàng vừa mới học đánh đàn không lâu, bởi vậy khúc nhạc đánh ra có chút lạc điệu, nhưng  tuy rằng hơi đứt quãng cũng không hề khó nghe.



“Nương tử.”



Phía sau cô nương kia, có một trúc tháp( vầng, là võng bằng trúc đấy ạ), trên đó là một nam tử tuấn mỹ mặc áo màu xanh đen, nam tử này tướng mạo xuất chúng trẻ trung sáng lạn, khóe mắt mang ý cười, tóc được chải chuốt không chút rối loạn, tướng mạo ôn hòa, là diện mạo mà nữ nhân đều thích.



“Lưng thẳng lên một chút.” Nam tử cầm trên tay một chén rượu, vừa nhấp rượu vừa nhắc nhở cô nương béo kia.



“Ân.” Cô nương phi thường nghe lời, thẳng lưng lên, cảm thấy có chút mệt nhưng vẫn cố chịu đựng.



Nam tử vừa lòng cười cười “Nương tử vất vả rồi.”



Cô nương béo lập tức ngượng ngùng, nhỏ giọng nói thầm “Không vất vả chút nào.”



Nhân vật chính trong bức tranh này chính là ai? Dĩ nhiên là Đường Di cùng Liễu Diệu Nga!



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi trên triền đê, vừa liếc mắt một cái đã thấy được Liễu Diệu Nga ở trên thuyền.



“Đã gầy đi nhiều rồi.” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh “Phải không?”



“Ân.” Bạch Ngọc Đường cũng gật gật đầu “Đúng là gầy đi một vòng, mới ba ngày mà phải nhìn với cặp mắt khác xưa nha.”



“Biện pháp của Đường Di tuy rằng có điểm nghiêm khắc, nhưng cũng thật hữu hiệu.” Triển Chiêu nói xong, muốn lên thuyền lại bị Bạch Ngọc Đường nhéo.



Triển Chiêu quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ xa xa, ý bảo hắn nhìn bên kia.



Triển Chiêu theo hướng ngón tay Bạch Ngọc Đường nhìn qua, chỉ thấy phía sau con thuyền của bọn Đường Di còn có một con thuyền hoa khác, đầu thuyền đứng đầy các cô nương xinh đẹp nhưng sắc mặt không tốt chút nào, cả một đám đều có chút hung thần ác sát.



“Ai nha, ca tahình như bị các nàng phát hiện rồi.” Đường tiểu muội không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hai người bọn họ, sốt ruột nói.



“Ngọc Đường, ngươi đoán các nàng muốn làm gì?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, nói “Làm sao ta biết được, nữ nhân mà điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm được.”



“Có nghiêm trọng như vậy không?” Triển Chiêu lo lắng “Các nàng sẽ đối phó Đường Di hay là Liễu Diệu Nga nhỉ?”



“Chuyện này cũng khó nói lắm.” Đường tiểu muội cau mũi nói “Mấy nữ nhân kia hiện tại chắc là ghen tị đến muốn chết, nói không chừng sẽ gây phiền toái cho tẩu tử của ta!” Nói xong, xắn tay áo lên “Ai dám khó xử tẩu tử của ta, ta liền hung hăng hung hăng giáo huấn kẻ đó!”



“Lại nói.” Triển Chiêu nhìn Đường tiểu muội “Ngươi hình nhưrất vừa lòng với vị tẩu tử này nha.”



“Đương nhiên rồi!” Đường tiểu muội nói “Ta không thích tiểu thư khuê các, càng không thích nữ nhân luyện công phu trên giang hồ.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, hỏi “Liễu Diệu Nga kia là loại nữ nhân nào?”



“Ta thích chính là loại nữ nhân như thế!” Đường tiểu muội nói xong, nhéo Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, nói “Hai người chắc không biết, hiện tại tình cảm của bọn họ tốt lắm?”


Người chăn ngựa đi tới nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, nói “Có một con…Kia phỏng chừng có thể nhìn ra bụng.”



“Thật sao?” Triển Chiêu giật mình.



“Ân.” Người chăn ngựa đi qua, đưa tay sờ sờ lên bụng Tiểu Nguyệt cười nói “Được rồi! Có!”



“Thật sự a?” Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ, Hồi Phong cũng cao hứng dùng chân trước cào cào mặt đất.



“Dưỡng cho tốt cơ thể, phải một năm sau mới có thể sinh ra.” Người chăn ngựa cười vỗ vỗ Tiểu Nguyệt nói “Vất vả rồi.”



“Phải lâu như vậy ư?” Triển Chiêu sờ sờ cổ Tiểu Nguyệt, nói “Tiểu Nguyệt a, ngươi xem ngươi sinh con phải lâu như vậy, chúng ta sinh long phượng thai (một đực một cái) đi, được không?”



Người chăn ngựa lắc đầu “Triển đại nhân, ngày còn nói đùa, ngựa mỗi lần mang thai chỉ đẻ một con thôi.”



Triển Chiêu cảm thấy như vậy có chút chậm, phải đợi hơn một năm mới có một chú ngựa con ra đời.



Bạch Ngọc Đường một bên chải lông cho Hồi Phong, một bên hỏi người chăn ngựa “Lão gia tử nuôi ngựa đã bao nhiêu năm?”



“Nuôi cả đời, từ heo chó trâu dê ngựa hoa cỏ chim chóc, ta cái gì cũng đều đã nuôi qua.” Người chăn ngựa hắc hắc cười trả lời.



“Lão gia tử cũng từng nuôi chó?” Triển Chiêu hỏi “Có biết Thương Nghê khuyển hay không?”



“A! Cái đó làm sao không biết được, Ngao khuyển là giống chó tốt!” Lão nhân gật đầu nói.



Triển Chiêu liền hỏi “Thế lão gia tửcó biết nếu một đám người mang theo mấy con Thương Nghê khuyển cùng nhau lặn lội đường xa có thể lưu lại manh mối gì không?”



“Có thể.” Người chăn ngựa gật gật đầu nói “Đi đến chợ mà hỏi, có người mua một lượng lớn phổi heo hay không.”



Triển Chiêu sửng sốt, hỏi “Phổi heo?”



“Giống Ngao khuyển phải nuôi cho béo tốt, phải cho nó ăn chút thức ăn mặn.” Người chăn ngựa nói “Tốt nhất chính là phổi heo, ngao khuyển lớn, mỗi lần ăn cơm cũng không phải ít, nếu để cho nó ăn thịt thì nên để cho chúng ăn cùng, huống chi là tới vài con ngao khuyển?”



“A…. Khó trách Trương Ngọc Khê mở tửu lâu mới nuôi dưỡng ngao khuyển.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu “Không lo ăn uống.”



“Ngao khuyển của Trương Ngọc Khê chính là Tiểu Tuyết phải không?” Người chăn ngựa hỏi một tiếng.



“Ân, Tiểu Tuyết mới vừa sinh con, Ngọc lão bản nói chờ cai sữa sẽ tặng ta một con.” Triển Chiêu nói.



“Tốt tốt!” Người chăn ngựa liền gật đầu “Kia chính là loại chó có duyên gặp không thể cầu a!”



“Trừ bỏ giống chó này ăn thật nhiều, còn có manh mối khác không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



“Ân…” Người chăn ngựa nghĩ nghĩ, nói “Ngao khuyển này cần sân khá lớn để nuôi, không thể nuôi nhốt trong lồng sắt.”



Triển Chiêu gật gật đầu, lại hỏi “Lão gia tử có biết loại Ngao khuyển từ Tây Vực đưa tới không?”



“Ân.” Người chăn ngựa gật đầu “Tây Vực cũng là nơi sản sinh Ngao khuyển, phần lớn màu vàng, rất hung hãn.”



“Địa phương nào của Tây Vực sinh ra loại chó này nhiều nhất vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



“Ân, có Cáp Nỗ Quốc.” Người chăn ngựa nói “Nơi đó sinh ra Hoàng Ngao khuyển, hung hãn nhất!”