Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 21 : Đệ nhị thập nhất thoại hôn, tranh cãi ầm ĩ và uy hiếp

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Trong nháy mắt đó, cảm giác của hai người chính là xúc cảm mềm mại mà ướt át trên môi truyền đến, đồng thời hơn thế, hai người đều sửng sốt. Mắt đối mắt, môi còn chạm nhau.



Khoảnh khắc sau khi sửng sốt, hai người đột nhiên liền cả kinh hít ngược một hơi khí lạnh, mạnh mẽ tách ra, có thể khí lực dùng quá mạnh, đầu Bạch Ngọc Đường “pang” một tiếng đụng phải cột giường, đầu Triển Chiêu “Đông” một tiếng đụng phải vách tường.



“Đau...” Hai người đau đến tận nứu răng, vội vàng đều bò dậy, sau đó đầu lại “Phanh” một tiếng đụng vào nhau.



“Mèo chết, ngươi cứ gây sự với gia gia!” Bạch Ngọc Đường xoa hai nơi bị đụng đau trước sau, Triển Chiêu cũng xoa đầu, bảo, “Trách ngươi mới đúng, ai kêu ngươi giành với ta...”



Hai người lời vừa ra khỏi miệng, mặt càng đỏ hơn, Bạch Ngọc Đường xoa đầu đứng lên, bảo, “Trong phòng ngươi sao nóng như vậy chứ, gia gia lên nóc nhà ngủ.” Nói xong, liền nhảy cửa sổ chạy tựa như trốn ra ngoài.



Triển Chiêu xoa đầu một lát, vội vàng nằm xuống cầm chăn trùm đầu, trong lòng thầm mắng, “Đồ chuột chết.”



Bạch Ngọc Đường sau khi lên nóc nhà, nằm dài trên phiến ngói, mặc gió lạnh ban đêm thổi cái đầu nóng hừng hực của chính mình, cho đến khi đầu và thân người đều lạnh, trên miệng vẫn còn thấy nong nóng, cái loại xúc cảm ướt nóng mới vừa rồi vẫn còn. Bạch Ngọc Đường tung mình vò đầu, nhìn đâu cũng là bộ dáng khi nãy Triển Chiêu giật mình mà trợn to hai mắt nhìn mình, “Khả ái” hai chữ không tự chủ liền vọt ra ngoài, Bạch Ngọc Đường liều mạng vò đầu, ở trên nóc nhà lật tới lật lui, trong miệng lầm bầm, “Sắp tiêu rồi, Bạch Ngọc Đường ngươi không bình thường!”



Bạch Ngọc Đường ở trên nóc phòng tựa như lão chuột bị hỏa thiêu mông, Triển Chiêu ở trong phòng cũng không khá hơn nơi nào. Hắn dùng chăn che mặt cũng cảm giác gương mặt nóng cứ như hỏa thiêu, xúc cảm đôi môi của Bạch Ngọc Đường mới vừa rồi vẫn còn trên miệng mình, hơi lạnh hơi ướt... Mãn đầu óc đều là gương mặt tuấn tú của con chuột kia, Triển Chiêu xoay người mấy lần, nhưng gương mặt con chuột đó vẫn còn trước mắt chuyển a chuyển. Buồn bực đến hắn bỗng nhiên liền ngồi bật dậy, giơ tay lên đấm vào đầu, “Đồ chuột chết, cút ra ngoài cho ta!”



Đêm đó, Triển Chiêu lăn trên giường cả đêm, Bạch Ngọc Đường lăn trên nóc nhà cả đêm, Triển Chiêu nghe tiếng lách cách từ nóc nhà phía trên, càng không ngủ được, Bạch Ngọc Đường nghe tiếng cót két từ chiếc giường phía dưới trong nhà, cũng càng không ngủ được, hai người một liều mạng mắng “Mèo chết “, một người khác dùng sức mắng “Chuột chết”... Cứ như vậy, lăn lộn suốt đêm.



Sáng sớm hôm sau, bọn Mã Hán đến tìm Triển Chiêu, nhưng lại nhìn thấy đại môn phòng Triển Chiêu mở ra, Triển Chiêu ôm Cự Khuyết ngồi ở bậc cửa, mặt ủ mày chau.



“Triển đại nhân, ngươi hôm nay sao thức dậy sớm như vậy a?” Mã Hán đi tới hỏi. Triển Chiêu muốn nói với hắn, không phải thức dậy sớm, mà là cả đêm ta đều không ngủ, nhướng nhướng mí mắt nhìn Mã Hán, Triển Chiêu không lên tiếng.



Mã Hán cùng Vương Triều nhìn nhau, làm sao buồn bã như vậy, chắc sẽ không bị bệnh đi?



“Triển đại nhân... Bạch Ngũ gia đâu?” Vương Triều nhìn nhìn trong phòng, chỉ thấy chăn trên giường đều đã gấp ngay ngắn, không có cái bóng của Bạch Ngọc Đường.



Triển Chiêu sửng sốt một lát, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Triều, “Tại sao muốn hỏi ta a, hắn có tay có chân, đi đâu ai biết chứ, ta lại không thân với hắn?! Hắn đi đâu ta quản được sao? Hắn là chuột ta là mèo, ta làm sao có thể biết quả tim chuột của hắn đang suy nghĩ gì, ai biết hắn là sa vào hủ nếp hay là rơi vào chảo dầu hoặc là bị con mèo mù nào đó bắt đi!”




Lúc nghe được Bao Chửng nói ra hai chữ “quan trọng”, hai người không tự chủ liền ho khan một tiếng, nhìn nhau, Triển Chiêu đối Bao Chửng bảo, “Đại nhân, kết quả nghiệm thi thế nào?”



“Công Tôn Tiên Sinh đúng là nói có một ít phát hiện.” Bao Chửng bảo, “Nhưng thời gian đã muộn, hắn nói đến Xu Mật Viện trước, lúc trở lại hẳn nói.”



“Kia chúng ta bây giờ phải đi!” Triển Chiêu nói, kéo Bạch Ngọc Đường một tiếng, Bạch Ngọc Đường xoay người đi theo hắn liền chạy, Bao Chửng ở phía sau lắc đầu.



Công Tôn ngồi cỗ kiệu, có chút choáng váng đầu, hai ngày nay thân thể không phải rất khỏe, tối hôm qua lại nhịn một đêm nghiệm thi, cho nên bây giờ có chút mê man, mơ màng buồn ngủ bên trong kiệu.



Đang đi tới, cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, một tiểu tư mang cỗ kiệu vén màn lên bảo với Công Tôn, “Tiên sinh, phía trước giống như có người đang cãi nhau, chúng ta đi đường vòng thôi?”



Công Tôn gật đầu, phân phó nói, “Mau chút đi, chậm làm trễ nãi chuyện.”



“Hảo!” Mấy tiểu tư chuyển vào trong ngõ hẻm, vòng vòng chuyển chuyển rẽ đường nhỏ đi về hướng Xu Mật Viện.



Công Tôn một tay chống đầu, định dựa vào ngủ một hồi, mơ mơ màng màng liền thiếp đi, chờ khi hắn tỉnh lại, phát hiện cỗ kiệu vẫn còn đi...



Công Tôn cảm thấy có gì đó không đúng, vén rèm kiệu ra nhìn nhìn, chỉ thấy cỗ kiệu chuyển động thật nhanh, cây hai bên không ngừng lui về phía sau, cây? Công Tôn sửng sốt... Nơi này không phải thành Khai Phong sao? Hình như là ở ngoại thành.



“Dừng kiệu!” Công Tôn hô một tiếng, nhưng cỗ kiệu vẫn tiếp tục đi, vịn hai bên đỡ tay đứng lên, Công Tôn khiêu màn kiệu, chỉ thấy người mang cỗ kiệu chính là hai bạch y nhân.



“Các ngươi là ai?” Công Tôn kinh hãi, mới hiểu được đây không phải là tiểu tư của Khai Phong phủ, “Đem cỗ kiệu dừng lại!”



Nhưng người mang cỗ kiệu căn bản không để ý tới Công Tôn, vẫn còn chạy thật nhanh về phía trước. Công Tôn khẽ cau mày, suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra một đạn tín hiệu dùng liên lạc... Đây là đồ bọn Triển Chiêu – những người giang hồ thường xuyên dùng, Triển Chiêu cho hắn mấy cái, vạn nhất có chuyện gì phát sinh, chỉ cần ném lên trời là hắn có thể nhìn thấy, có thể dùng cái này cầu cứu.



Công Tôn vịn cỗ kiệu, giơ tay lên định dùng lực ném một quả lên trời... Một tiếng “chíu” vang, đạn tín hiệu nổ tung trong không trung... Tia lửa bắn ra bốn phía.