Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 25 : Đệ nhị thập ngũ thoại ký, nghiệm thi và điều tra
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngủ thiếp đi, còn băn khoăn chuyện: là ngươi lột ta hay là ta lột ngươi. Triển Chiêu lật người, cánh tay “Bang” một tiếng liền đập lên ngực Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng vừa tung mình, chân cũng “Bang” một tiếng liền gác trên đùi Triển Chiêu. Triển Chiêu lấn lấn ra phía ngoài, cánh tay dọc theo ngực Bạch Ngọc Đường dời đến eo. Bạch Ngọc Đường cũng lấn lấn vào trong, chân dọc theo đại * [bạn có thể hiểu là mông] của Triển Chiêu lui đến đầu gối. Triển Chiêu tựa hồ cảm thấy có thứ gì đặt ở trên đùi của mình, không thoải mái, liền rút ra một chân, đi vòng qua, đặt trên đùi Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường tựa hồ cảm giác được có thứ gì đặt trên cánh tay của mình, khó chịu bực bội, liền rút một cánh tay của mình ra, đặt trên vai Triển Chiêu… Lại sau đó, hai người vừa ngủ vừa vô ý thức lấn sang nửa phần giường của đối phương, vì bản thân mưu cầu phần giường nhiều hết mức so với đối phương, sau đó liền dán vào nhau, chính tiếp xúc tư thế va chạm, ôm sát…
Sau đó, hai người rốt cục không ngọ nguậy nữa, ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường cảm giác phía dưới lỗ mũi mình có thứ gì đó lông nhung mềm mại cọ cọ, sau đó lại nghe được một tiếng “Meo”, nhẹ nhàng.
Bạch Ngọc Đường mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã nhìn thấy gương mặt Triển Chiêu gần trong gang tấc, Triển Chiêu hiển nhiên cũng là bị tiếng mèo kêu kia đánh thức, cũng mơ mơ màng màng mở mắt, trong lúc hai người đều đang mơ hồ, liền lại nghe được một tiếng “Meo” truyền đến…
Bạch Ngọc Đường mắt mơ màng buồn ngủ mỉm cười, đưa tay nắm càm Triển Chiêu, bảo, “Miêu nhi, thật là hay, meo lại một tiếng cho gia nghe thử… A!”
Nói còn chưa dứt lời, một chiếc gối đối diện bay tới, đập ngay chính diện.
“Mèo chết!” Bạch Ngọc Đường lúc này mới thanh tỉnh lại, trợn to hai mắt nhìn Triển Chiêu trước mặt, chỉ thấy con mèo kia cũng đang trừng hắn.
Xoa xoa lỗ mũi, Bạch Ngọc Đường vừa định hỏi, là chính ngươi kêu, làm gì đánh ta? Còn chưa nói ra, cũng cảm giác được có cái gì không đúng, tại sao hắn cùng Triển Chiêu dựa vào gần như vậy nhỉ?
Triển Chiêu cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhìn lại… Hai người lập tức đẩy đối phương ra, nhưng là tay chân đều quấn cùng một chỗ, ôm chặt nhau, một lúc lâu mới cùng ngồi dậy.
Triển Chiêu sửa sang lại y phục, “Chuột chết, nhào tới làm gì, nửa đêm đánh lén ta!”
Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt, “Ngươi đánh lén gia gia mới đúng chứ?! Miêu nhi… Ngươi mới vừa kêu cái gì?”
Triển Chiêu cầm gối ném hắn, “Không phải ta kêu!”
“Vậy là ai kêu?” Bạch Ngọc Đường lại không thành thật đưa tay qua cởi cổ áo Triển Chiêu, kéo tay áo hắn ra nhìn chung quanh, “Đừng là buổi tối hiện nguyên hình rồi chính mình cũng không biết đi? Ta xem thử cái mông, có cái đuôi không?”
Triển Chiêu nổi giận, nhấc chân liền hướng trên người Bạch Ngọc Đường đạp tới, Bạch Ngọc Đường tránh ra, liền nghe trong chăn lại truyền tới một tiếng “Meo”.
Hai người nhìn nhau, cúi đầu vạch chăn nhìn vào trong… Chỉ thấy một cục lông trắng nõn đầy lông co rúc ở nơi đó, lộ ra một đôi mắt tròn vo, hướng về phía hai người nháy mắt a nháy mắt, sau đó giữa đám lông trắng xuất hiện một cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, sau khi mở ra, truyền đến… một tiếng ‘Meo’… Sau đó đánh ngáp, duỗi eo lười, bắt đầu liếm lông.
“Ách… Vương gia.” Đăng Kiệt nhắc nhở Bàng Thống, “Công Tôn Tiên Sinh là người của Khai Phong phủ.”
Bàng Thống gật đầu, “Phá án không phải là nên tin người của Khai Phong phủ sao? Nếu không phải tiểu tử này là cấm quân, ta sớm đem người áp Khai Phong phủ rồi, cũng đỡ phải tự mình trông chừng.”
Công Tôn trong lòng đánh tiếng, ban đầu nói hắn là con trai Bàng Cát mình còn có chút không tin nha, bất quá hôm nay nhìn, cũng là con cua, ngang như vậy.
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc lư đi tới Hồng Y Giáo, vừa nhìn hương khói kia, hai người giật nảy mình, sao nhiều người như vậy a?! Hơn nữa đại đa số đều là nữ nhân, Bạch Ngọc Đường xoay người bỏ chạy, bị Triển Chiêu bắt được, “Ngươi đi đâu vậy?”
Bạch Ngọc Đường cau mày nói, “Đều là các cô nương, đi vào như vậy quá mất mặt, Miêu nhi, ngươi đi một mình đi, dù sao Bao đại nhân cũng chỉ nói cho ngươi đi, không bảo ta đi!”
“Không được!” Triển Chiêu kéo cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng đi!”
“Ta không đi!”
Vì vậy, hai người lôi kéo nhau tại trước cửa Hồng Y Giáo, lúc này, người mù bên cạnh một bãi than đột nhiên nói, “Hai vị, cầu thẻ xăm đi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hảo a!” Nói xong nhận lấy ống thẻ, đối Triển Chiêu khoát tay, “Miêu nhi, ngươi đi trước đi, ta cầu thẻ xăm, một lát tới ngay.”
“Ta mới không tin, ngươi là muốn mượn cơ chạy trốn!” Triển Chiêu một thanh bắt được ống thẻ, Bạch Ngọc Đường cũng không buông tay… Hai người liền ngươi tranh ta đoạt nổi lên, sau khi kéo một trận, đột nhiên liền nghe “Ba tháp” một tiếng, một thẻ xăm rơi trên mặt bàn. Thầy tướng số mù đưa tay cầm lên, sờ sờ ký hiệu bên trên, đưa tay ra sau lưng mò giấy giải đoán xâm.
“Uy, vị tiên sinh này.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Ngươi còn chưa hỏi chúng ta xin cái gì mà?”
Tiên sinh buồn cười, bảo “Đến miếu nguyệt lão còn có thể xin cái gì? Tự nhiên là cầu duyên rồi!” Vừa nói, vừa đem ký văn giải xâm đưa cho hai người, bảo, “Tự mình xem đi.”
Bạch Ngọc Đường một thanh đoạt tới, Triển Chiêu cũng tò mò sáp qua xem, chỉ thấy trên ký văn viết “Đại cát “, phía dưới hai câu thơ viết thẳng đứng, “Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên” cuối cùng là giải ngữ —trời đất tạo nên!