Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 32 : Đệ tam thập nhị thoại tà, lời nguyền của tà phật .
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Tiên sinh, phát hiện cái gì?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tò mò tiến lên nhìn, chỉ thấy đế tọa của tôn bạch ngọc phật tượng trên tay Công Tôn có một ký hiệu kỳ quái, “Ký hiệu này là cái gì?”
“Là một chữ cổ.” Công Tôn khẽ cau mày, bảo, “Người lợi dụng Tà Phật sớm nhất là ở một chi phản quân thời Hán Mạt, đều là dị tộc, nghe nói người như thế mi cao mắt sâu, mũi như chim ưng, cho nên bị người Hán xưng là ưng nhân, chữ cổ này, chính là ‘ ưng ’, là dấu hiệu của quân đội ưng nhân lúc ấy.”
“Ưng nhân...” Triển Chiêu sờ sờ càm suy nghĩ một lát, hỏi, “Tôn tà phật lại ngẫu nhiên là người của Mạc Hoa Cung giành tới từ trên tay của Xà Ưng Giáo, có thể cùng Xà Ưng Giáo có quan hệ gì không?”
“Có thể.” Bao Chửng gật đầu.
“Nhìn phẩm chất và thủ công của ngọc này, phải là tôn Thiên Thủ Tà Phật thời Hậu Hán di lưu.” Công Tôn xoay mặt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Cũng chính là tôn tà phật sớm nhất trong truyền thuyết.”
Bạch Ngọc Đường giật mình, đưa tay nhận lấy tôn tà phật nhìn nhìn, hỏi, “Chính là tôn tà phật chân chính, nguyền rủa người thành công sớm nhất kia?”
Công Tôn gật đầu, “Theo lý mà nói đúng vậy.”
Triển Chiêu khiêu mi, “Kia thật đúng là có lai lịch lớn rồi, thật sự giống như trong truyền thuyết, có thể nguyền rủa người sao?”
Công Tôn lắc đầu, “Ta không xác định, hết thảy cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Khó trách người Tây Hạ muốn cướp tà phật này.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Có nó, sau này cũng bằng đánh giặc rồi, thấy ai không vừa mắt, thì hướng về phía Bồ Tát nguyền rủa người đó đi.”
“Chỉ một tôn tà phật nho nhỏ thế này là có thể có tác dụng lớn như vậy?” Triển Chiêu có chút không tin.
Lúc này, ngoài cửa có một tiểu tư bưng trà đi lên, Bạch Ngọc Đường vừa nghĩ, hai tay chắp trước ngực đối Bồ Tát kia bảo, “Bồ Tát ơi Bồ Tát, ngươi nếu thật là linh nghiệm, ta muốn xem tiểu tư kia làm rơi vỡ hết chén trà.”
Lời nói xong rồi, tất cả mọi người chờ ở nơi đó, tiểu tư kia bưng trà đi vào, đem trà cũ trên bàn đều thu xuống, thay trà mới, ngẩng đầu, lại thấy tất cả mọi người trong nhà nhìn chằm chằm hắn, dọa sợ hết hồn, không hiểu nhìn đám người Bao Chửng cùng Công Tôn, “Đại... Đại nhân, còn có cái gì phân phó?”
Bao Chửng vội vàng lắc đầu, đối với hắn cười nói, “Không có không có, ngươi bận rộn đi đi.”
Tiểu tư gật đầu, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, đối Triển Chiêu nháy ánh mắt, “Vậy là không chuẩn!”
“Ai... Miêu nhi, ngươi đừng suy nghĩ, không buồn ngủ à, còn không ngủ nữa thì ngày sắp sáng.” Đang nói chuyện, Bạch Ngọc Đường cởi áo ngoài định lên giường Triển Chiêu nằm, Triển Chiêu níu lấy hắn, “Phân chăn ngủ, ngươi tối hôm qua giành chăn ta!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Rõ ràng là ngươi giành của ta, ác nhân cáo trạng trước!”
Triển Chiêu ngồi xuống giường, chỉ vào hộc tủ nói, “Nơi đó có một tấm chăn giường mới, sáng sớm hôm nay ta cố ý gọi người phơi rồi, ngươi lấy tới!”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, trong miệng nói lầm bầm “Mèo hẹp hòi”, liền chạy tới cầm chăn, Triển Chiêu đứng lên rửa mặt.
Bạch Ngọc Đường mở cửa hộc tủ, định cầm chăn, ngẩng đầu đã nhìn thấy trên nóc hộc tủ lộ ra một góc giấy trắng.
“Đây gì nha?” Bạch Ngọc Đường tò mò, đưa tay lên rút tấm giấy trắng... Vừa kéo, hình như là bị đè lại, Bạch Ngọc Đường dùng lực một chút, liền nghe Triển Chiêu phía sau hô một tiếng, “Cẩn thận đó!”
Còn chưa hiểu gì cả, Triển Chiêu đã xông lại một thanh đem Bạch Ngọc Đường đẩy vào trong tủ treo quần áo. Hai người mới vừa té vào hộc tủ lớn, liền nghe thấy một tiếng “Rầm”. Định thần nhìn lại, chỉ thấy là một tôn Bồ Tát mạ vàng rớt xuống, vỡ nát trên mặt đất, vị trí đúng là chỗ Bạch Ngọc Đường vừa đứng.
“Ngươi cẩn thận một chút chứ, nguy hiểm biết bao!” Triển Chiêu cầm lấy tờ giấy trong tay Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy bên trên vẽ vài ký tự, “Đây là Công Tôn Tiên Sinh dùng để trấn trạch, Bồ Tát đó nặng hơn ba mươi cân, đập trên đầu cái mạng nhỏ của ngươi liền xong!”
Triển Chiêu từ tấm chăn mềm mại đứng lên, liền định đưa tay kéo Bạch Ngọc Đường, lại thấy Bạch Ngọc Đường ngơ ngác, nhìn chằm chằm tôn kim phật trên đất.
“Ngọc Đường?” Triển Chiêu vỗ vỗ má hắn, “Ngốc ra?”
Bạch Ngọc Đường hồi lâu mới quay mặt sang nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi... Bị vàng đập...”
Triển Chiêu cũng sửng sốt, hai người nhìn nhau một lúc lâu, vội vàng liền đứng lên, rửa mặt chui vào chăn.
Nằm trong chăn, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, trong phòng ngươi còn có kim phật kim chuyên gì khác có thể đè chết người không vậy?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút lắc đầu, nhưng vẫn là đưa tay bắt lấy tay Bạch Ngọc Đường, kéo ra chăn, để cho chính hắn lấy tay ôm đầu mình, nghiêm túc nói, “Ngọc Đường, như vậy tương đối an toàn, ngủ đi!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười... Sau này sẽ không nói bậy trước mặt Bồ Tát nữa