Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 37 : Đệ tam thập thất thoại điên, quái bệnh cùng ni cô điên
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Chờ tiểu nhị đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.
“Xem ra lúc này tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến ba tên ác bá kia nha.” Triển Chiêu vuốt cằm suy nghĩ một chút, “Trước tiên tìm bọn họ nói chuyện một chút tốt hơn.”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường rót chén trà cho mình, “Nghe một chút đã cảm thấy đám người kia không ra gì, Miêu nhi, tối nay chúng ta đùa bỡn bọn họ đi.”
Triển Chiêu nheo mắt lại nhìn Bạch Ngọc Đường, “Làm sao? Lại có chủ ý xấu rồi?”
Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, cười mà không nói.
“Trước đây.” Triển Chiêu bảo, “Chúng ta đi tìm được vị Lưu tiểu thư này trước, hỏi thử nàng vụ án diệt môn.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
...
Công Tôn cùng Bàng Thống lặng lẽ chạy vào bên trong nha môn Dĩnh Xương phủ, mỗi phòng ốc trong hậu viện đều cũ nát vô cùng, bên cạnh mấy gian cửa sổ đều bị hỏng, hiển nhiên là đã lâu không có người nào ở, duy chỉ có gian cửa sổ ở giữa còn lành lặn, chính là đang đóng chặt.
Bàng Thống cùng Công Tôn, hạ xuống trên nóc phòng của gian phòng đó, giơ tay lên nhẹ nhàng lật một phiến ngói, nhìn xuống. Chỉ thấy trên giường có một người dựa vào, sắc mặt tái nhợt đôi môi khô nứt, thấy thế nào đều là người bệnh tình nguy kịch, cầm bút trên tay, đang phê duyệt quyển tông.
Công Tôn khẽ cau mày, người này đoán chừng chính là Châu Lam rồi, nhìn bộ dáng của hắn, trên mặt thế nhưng đã có vẻ xám tàn, tiếp tục như vậy, ai, không quá nửa năm a. Lúc này, có người gõ cửa, một hạ nhân bưng một chén canh thuốc đi vào, bảo, “Đại nhân, uống thuốc đi.”
Châu Lam cau mày liếc mắt nhìn, bảo, “Lại uống thuốc, uống mãi cũng không thấy khỏe.”
Công Tôn vừa nghe mùi vị của bát thuốc đó, chân mày nhíu sâu hơn, trong dược liệu này phần lớn đều là chút đồ bổ, căn bản không có cách nào chữa bệnh, nhưng lại có thể kéo dài tánh mạng, đây là treo Châu Lam không để cho hắn chết.
Để cho người đi, Bàng Thống phiến ngói lại, hỏi Công Tôn, “Như thế nào? Chúng ta đi vào sao?”
Công Tôn gật đầu, Bàng Thống vừa kéo hắn, từ phía sau nhảy xuống, giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, mang theo Công Tôn chui vào trong phòng.
Nha đầu nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu một cái sau đó, tịnh không nói lời nào, chẳng qua là cúi đầu tiếp tục cuốc đất. Lão ni cô kia đi tới, bảo, “Hai vị thí chủ, nơi này là phật môn thanh tịnh, hơn nữa không quá tiện để nam thí chủ đi lên.”
Triển Chiêu cười cười, bảo, “Sư thái xưng hô như thế nào?”
“Bần ni pháp danh Diệu Am.” Lão ni cô đối Triển Chiêu thi lễ, bảo, “Hai vị thí chủ, mời trở về đi.”
Bạch Ngọc Đường sợ nhất thấy ni cô, không phải mọi người đều nói sao, vừa thấy ni cô đánh cuộc phải thua, bản thân gần đây vốn là xui, hai ngày trước còn thiếu chút bị vàng đè chết, liền nói, “Chúng ta không tìm ni cô, chúng ta tìm Lưu Ngọc.”
Triển Chiêu lườm hắn — ngươi nói năng thế nào vậy?
Bạch Ngọc Đường cau mày — Miêu nhi, ít cùng ni cô lôi kéo làm quen, cẩn thận xui xẻo.
Triển Chiêu lắc lắc đầu, không nhìn hắn, đối Diệu Âm ni cô bảo: “Vị sư thái này, chúng ta có việc muốn tìm Lưu Ngọc nói chuyện một chút.”
“Ách...” Lão ni cô quay đầu lại có chút khó xử, đối nha đầu kia nói, “Tiểu Ngọc, hai vị thí chủ này nói tìm ngươi có chuyện.”
Lưu Ngọc giương mắt nhìn nhìn hai người, chậm rãi đi tới, lão ni cô trở về tiếp tục trồng cải.
“Lưu Ngọc...” Triển Chiêu mới vừa kêu nàng một tiếng, lại thấy Lưu Ngọc đột nhiên cười ha ha, giơ tay lên, một thanh vung mạnh cây cuốc trong tay.
Bên trên cuốc đều là bùn đen, một thanh này, phần lớn đều văng lên trên người Bạch Ngọc Đường bên cạnh, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng né sang bên cạnh, nhưng vẫn là dính trúng mấy chỗ, gấp đến độ trừng Triển Chiêu — “Mèo chết! Vận rủi đến rồi kìa!”
“Ai nha, Tiểu Ngọc, mau để cuốc xuống!” Lão ni cô phía sau gấp rút khoát tay với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Hai vị, chạy mau đi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, chỉ thấy Lưu Ngọc đang cầm cuốc liền đuổi theo hai người đập phá. Hai người kinh hãi, vội vàng trốn tránh, hai người mặc dù công phu cao cường, nhưng Lưu Ngọc này là một nha đầu không biết võ công thân thế thê lương, cũng không thể động thủ đả thương nàng đi. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bất đắc dĩ, tránh tới tránh lui, văng khắp người đầy nước bùn, cuối cùng để cho Lưu Ngọc đuổi chạy khắp nơi, Bạch Ngọc Đường này hận a, nghiến răng trừng Triển Chiêu, “Mèo chết, cái này chết được rồi, bị một nha đầu điên đuổi chạy khắp núi!”
Triển Chiêu cũng nhụt chí, thầm nói nha đầu này sao lợi hại như thế...