Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 42 : Đệ tứ thập nhị thoại kế, tà phật cùng trời phạt
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Miêu nhi, ngươi muốn làm gì?” Bạch Ngọc Đường để cho Triển Chiêu kéo vào trong nhà, chỉ thấy Triển Chiêu quan sát hắn từ trên xuống dưới, nhìn chung quanh, cảm thấy có chút sợ hãi.
“Ân…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, bảo, “Cởi quần áo!”
Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ trán hắn, “Miêu nhi, ngươi bị quỷ nhập vào người rồi à?”
Triển Chiêu đánh rớt tay của hắn, lục tung rương đồ tìm ra hai bộ y phục màu đen, đối Bạch Ngọc Đường, “Thay!”
Bạch Ngọc Đường cau mày, “Ta ghét nhất màu đen!”
“Ngươi mặc cái này vào, giả trang giáo chủ Xà Ưng Giáo xâm nhập vào đi!” Triển Chiêu bảo, “Ta cũng đổi lại một thân, hai ta cùng nhau đi vào.”
Bạch Ngọc Đường nhận lấy y phục, thở phào nhẹ nhỏm, ban đầu hắn còn tưởng rằng con mèo gian xảo này muốn hắn đi *** hai tên ác bá kia chứ, thì ra là giả trang giáo chủ Xà Ưng Giáo à.
Bất quá nhận lấy y phục sau Bạch Ngọc Đường vẫn còn có chút khó hiểu, hỏi Triển Chiêu, “Ta chưa từng gặp qua giáo chủ Xà Ưng Giáo, vạn nhất lộ ra thì làm sao đây?”
Triển Chiêu cười, “Cho nên mới để cho ngươi giả trang mà, đeo cái khăn che mặt lên.”
“Mang món đồ chơi đó làm gì?” Bạch Ngọc Đường khiêu mi.
“Mới vừa rồi Khổng Bá không phải nói sao, giáo chủ đều là che mặt.” Triển Chiêu bảo.
“Người ta che chính là mặt nạ, cái này là cái khăn che mặt.” Bạch Ngọc Đường cầm lấy mảnh lụa mỏng vẩy vẩy.
“Vậy thì sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Miêu nhi, ta cho là chuyện này có sự khác nhau về mặt bản chất.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Mặt nạ là đàn ông mang, cái khăn che mặt là phụ nữ mang.”
“Nói bậy gì đấy.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Ngươi liền mang cái này đi, bảo đảm nhị Bá sẽ không hoài nghi, ngươi để cho bọn họ làm cái gì thì làm cái đó. Nói xong, bản thân cũng đổi lại một thân y phục đen, cùng Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi phòng, cỡi ngựa chạy tới phủ đệ Tam Bá.
Bây giờ phủ đệ Tam Bá đã náo loạn rồi, Lưu Vĩnh Bá đã câm Vương Khải Bá bị điếc, mà Bàng Dục là thượng thổ hạ tả đến đứng cũng đứng không vững. Cuối cùng, Liễu Đại Long đành phải mang Bàng Dục trở về trước, trước khi đi vẫn rất tức giận, cho là rượu và thức ăn Tam Bá dùng để hầu hạ Bàng Dục không sạch sẽ, mà Bàng Dục lại được chiều chuộng, cho nên ăn hỏng bụng. Hai bá là không ngừng kêu khổ, nhưng bây giờ cũng không phải lúc lo lắng nhiều như vậy, hay là tìm Khổng Bá về trước đi, chính lúc này, có một tiểu tư đi vào bẩm báo, nói là ngoài cửa có hai người đến, tự xưng là giáo chủ Xà Ưng Giáo.
Sau đó, hắn cầm lấy cái ly đi vào trong phòng, chỉ thấy trên đất cũng có một chiếc lồng tre, bên trong đang nhốt một con chó đất nhỏ màu vàng, nhìn thẳng vào hắn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chỉ thấy người nọ nhấc con chó đất nhỏ ra ngoài, mạnh mẽ muốn nhét thịt rắn vào trong miệng chó.
Con chó nhỏ cũng sợ, sủa gâu gâu, Triển Chiêu chau mày, giơ tay lên một quả tụ tiễn bắn ra ngoài, một tiếng”Đương”, cái ly trong tay người nọ bị bắn rơi, rơi xuống trên đất, “xoảng” một tiếng, trên đất đen một tảng lớn, còn bốc lên khói đen nhàn nhạt.
“Kẻ nào!” Người nọ kinh hãi, xoay mặt lại.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vừa nhìn gương mặt người đó chuyển qua, đều hít một hơi lãnh khí, hai người đồng thời nghĩ đến một vấn đề chính là — đây tột cùng là người hay là quỷ?! Làm sao đáng sợ như vậy.
Chỉ thấy người trước mắt đã gầy đến chỉ còn lại như da bọc xương, da đại khái là bởi vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, tái nhợt phát xanh, mặt tràn đầy tia máu, quai hàm lõm xuống, xương gò má lồi ra thêm vào đôi môi khô khốc, tóc xám trắng… Xem ra đơn giản đã có chín mươi tuổi, nhưng gương mặt đó nhìn kỹ, chẳng qua là khô gầy, cũng không phải là già đến toàn là nếp nhăn, Bạch Ngọc Đường chau mày, tuổi người này tựa hồ không lớn.
Người nọ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa, bị dọa sợ đến lập tức liền buông con chó nhỏ, đưa tay đi bắt thanh đao bên cạnh.
Sau khi con chó nhỏ được thoát, vội vàng từ trên bàn sách bước xuống, té trên đất lăn một cái, vội vàng bò dậy chạy tới bên chân Triển Chiêu, trốn đến phía sau hắn, cẩn thận thò đầu ra nhìn quanh.
Triển Chiêu cúi đầu nhìn nó, con chó nhỏ tựa hồ biết Triển Chiêu mới vừa rồi cứu nó, kêu hai tiếng “Uông uông” với hắn, nguẩy nguẩy cái đuôi, tiếp tục núp ở phía sau hắn.
Bạch Ngọc Đường thấy người đó cầm lấy đao muốn xông lại, vung tay lên, người nọ căn bản không có nội lực, lảo đảo, đao trong tay liền rơi xuống.
“Ngươi là Vu sư của Xà Ưng Giáo?” Bạch Ngọc Đường hỏi người có bộ dáng khô gầy trước mắt.
Người đó ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, tầm mắt lại chuyển tới trên mặt Triển Chiêu bên cạnh, khàn giọng hỏi, “Các ngươi làm sao biết Xà Ưng Giáo? Là ba tên phế vật kia nói cho các ngươi biết?”
Triển Chiêu lắc lắc đầu, bảo, “Xem ra ngươi biết không ít chuyện có liên quan đến Xà Ưng Giáo, vậy liền theo chúng ta về Khai Phong phủ đi.”
“Ta không thể đi.” Người nọ nói lầm bầm, “Đại nạn buông xuống! Chỉ có ở chỗ này mới được an toàn! Không thể đi ra ngoài!”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn hắn, “Cái gì đại nạn buông xuống?”
“Hắc hắc…” Kia Vu sư cười quái dị hai tiếng, bảo, “Đám ngu dân các ngươi còn không biết đi, các ngươi bất kính với tà phật, tà phật đã nổi giận… Hắc hắc, trời phạt sẽ lập tức đến rồi! Đến lúc đó các ngươi đều phải chết!”