Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 44 : Đệ tứ thập tứ thoại hỏi, thiên tai và huyết chú

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Lão Thái sư Bàng Cát sau khi nghe được câu nói kia của Bạch Ngọc Đường, biểu cảm trên mặt có thể nói đặc sắc, chỉ thấy hắn giương miệng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, ngoài lúng túng thêm chút tức giận còn có hơi giật mình. Tóm lại vẻ mặt đó là nhìn đến Triển Chiêu và Bao Chửng cảm giác hả lòng hả dạ tâm tình thoải mái.



“Khụ khụ.” Bao Chửng dù sao vẫn là có thân phận, mặc dù bản thân cảm thấy rất thống khoái nhưng vẫn tận lực không biểu hiện ra, chẳng qua là ho khan một tiếng, để cho mọi người phục hồi tinh thần lại.



“Ách...” Bàng Thái sư cũng hoàn hồn, nhìn nhìn Bàng Thống một bên, than thở lắc đầu, bảo, “Đại ca của ngươi hắn không chịu thua kém, ngươi đừng chấp nhặt với hắn a.”



Bàng Thống cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy có cái gì không đúng, Bàng Thống và Bàng Dục nếu như đứng chung một chỗ, bình thường cha mẹ cũng sẽ nghiêng về phía Bàng Thống chứ, chớ nói chi là tuổi hắn nhỏ hơn Bàng Dục, hơn nữa còn có thể làm nhiều việc như vậy... Nhưng Bàng Thái sư rõ ràng càng thiên vị Bàng Dục, chuyện này lại có chút kỳ quái.



Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu khiêu khiêu mi — Miêu nhi, ta nói mà, nhất định không phải ruột thịt!



Triển Chiêu sờ sờ cằm — vậy Bàng phi thì sao? Có phải ruột thịt hay không?



Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt — A! Đây mới là lẽ phải đi?



Triển Chiêu nháy mắt mấy cái — tính, chuyện này ta vẫn là đừng động vào.



Hai người mi đi mày lại người khác mặc dù không hiểu ý nghĩa lắm, nhưng Bàng Thái sư vẫn là nhìn qua một cái, cảm thấy càng thêm lúng túng, liền nói, “Ách... Bao tướng, cái kia, chuyện Dục nhi.”



“Thái sư yên tâm.” Bao Chửng trấn an Bàng Cát, “Khai Phong phủ nhất định sẽ hết sức điều tra, tìm An Nhạc Hầu trở về.”



“Hảo, đa tạ Bao tướng.” Bàng Cát nói xong, liền đứng dậy cáo từ, Bao Chửng tiễn hắn ra ngoài, Bàng Thống đưa hắn đến cửa, Bàng Thái sư ngồi lên cỗ kiệu rời đi.



“Đại nhân, người của Xà Ưng Giáo dường như rất muốn giết Bàng Thống.” Triển Chiêu đem chuyện Khổng Bá khai báo đều nói cho Bao Chửng.



Bao Chửng cau mày, bảo, “Này quả thật có chút kỳ quặc.”



“Cái này cũng chưa tính kỳ quặc đâu.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Tên Vu sư đó bảo cái gì trời phạt sắp tới, chúng ta đều phải chết, đó mới gọi kỳ quặc.”



“Trời phạt?” Công Tôn có chút giật mình, “Trời phạt gì?”



Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhún vai, tỏ ý không biết.




Triển Chiêu ở một bên gật đầu, tỏ ý hắn mau nói.



“Chuyện này nói đến rất dài, Xà Ưng Giáo vẫn luôn rất thần bí, ta nghe nói được cũng không nhiều, bất quá cũng biết giáo chủ bọn họ, là hậu duệ Ưng Nhân biết nguyền rủa.”



“Thật có chuyện Ưng Nhân?” Bạch Ngọc Đường giật mình.



“Ai biết đâu.” Lão đầu nhún nhún vai, “Người này rất có một bộ, Xà Ưng Giáo cũng không thế nào sảm và chuyện giang hồ, về trời phạt a, đây chẳng qua là truyền thuyết giang hồ mà thôi.”



“Ân?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Truyền thuyết như thế nào?”



“Nghe nói trời phạt chính là tứ tai.” Lão đầu suy nghĩ một chút, bảo, “Ta nghe vài ông lão nói qua, đại khái mấy trăm năm trước, từng có một lần trời phạt như vậy. Lúc ấy thật đúng là phong vân đột biến nha, tai họa này tổng cộng phân bốn tháng, tháng thứ nhất là thiên tai, chính là thổi gió lớn, mưa đá thêm hồng thủy sấm chớp.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hình như từng nghe nói qua có một lần như vậy, liên tục một tháng khí trời khác thường, sau đó nước Hoàng Hà và Trường giang đều tràn lan, còn lạnh hơn cả mùa đông, chết rét rất nhiều người.



“Đệ nhị tai là trùng tai.” Lão đầu vừa lắc đầu vừa nói, “Chính là đám ngũ độc [gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc] đều bò ra từ lòng đất làm hại nhân gian, xà trùng chuột … khắp nơi đều có, ăn hết lương thực, người và gia súc cũng là bệnh dịch lan tràn.”



” Đệ tam tai và đệ tứ tai thì sao?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời hỏi.



“Đó chính là nạn đói.” Mạc Không Không lắc lắc đầu, bảo, “Lương thực đều bị côn trùng ăn hết rồi, người tự nhiên là không có gì ăn, đợi đến vỏ và rễ cây cũng không gặm được nữa, vậy thì đến người ăn người.”



” Đệ tứ tai?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, “Là chiến loạn?”



“Đúng đúng.” Lão đầu gật đầu, “Lúc này người cũng sống không nổi nữa, vậy còn không tạo phản sao? Hơn nữa hoàng đế lúc ấy còn ngu ngốc vô đạo, cho nên vừa lúc, thay đổi triều đại.”



“Ân...” Triển Chiêu sờ sờ cằm, bảo, “Kỳ thực tứ tai này đều là liên tục, có nhân tất có quả, khí trời không tốt, thời tiết thiên tai nhiều tất nhiên sẽ có sâu bệnh và mất mùa... Chẳng qua là nếu như lại vén lên chiến hỏa, vậy thì thiên hạ đại loạn.”



“Chẳng qua là một tháng khí trời khác thường này tại sao lại phát sinh?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là nguyền rủa đưa tới?”



Lão đầu gật đầu, bảo, “Ta chẳng qua là nghe nói thôi, nghe nói thời đại Ưng Nhân truyền lưu loại nguyền rủa lợi hại nhất thế này, nếu như toàn bộ Vu sư cùng nhau nguyền rủa... Tập hợp bao nhiêu tính mạng Vu sư, dùng hết máu trên người những Vu sư kia, là có thể gọi thiên tai đến, trò này gọi huyết chú.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — huyết chú?