Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 50 : Đệ ngũ thập thoại lạc, cười vui cùng chơi đùa

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Hai người từng người mặc áo trong, nhìn nhau.



Ân... Hai người cùng nhau sờ cằm — không tệ!



Hai người đồng thời quan sát đến đối phương cảm thấy hoảng sợ, hơn nữa thành công bị đối phương quan sát đến phát hoảng.



Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Chuột, ngươi trước!”



Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Dựa vào cái gì, ngươi trước.”



“Ta lớn hơn ngươi, ngươi phải nghe ta.” Triển Chiêu bắt đầu tìm kiếm oai lý.



Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Mèo thối, không phải lớn hơn vài tháng sao, ngươi đắc ý cái gì?”



“Lớn hơn mấy tháng cũng là lớn.” Triển Chiêu lý lẽ hùng hồn bức bách.



Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, “Ta còn nhỏ hơn ngươi kìa, ngươi nên nhường ta, vẫn là ngươi.”



Triển Chiêu nheo mắt lại, “Nhường ngươi mới để cho ngươi trước.”



Hai người nhìn nhau, trợn mắt, giằng co không được, cuối cùng, hai miệng đồng thanh nói, “Ngươi muốn đánh nhau sao?”



Nhưng lời vừa thoát ra khỏi miệng, lại cảm thấy không đúng lắm, hai người bọn họ lần nào đánh nhau không đánh đến mấy canh giờ, đến lúc đó nước cũng lạnh hết rồi còn tắm cái gì nữa.



Suy nghĩ một chút, Triển Chiêu đề nghị, “Bằng không đoán quyền đi?”



Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu, “Hảo a, đoán quyền thì đoán quyền.”



“Ân.” Hai người cũng không có dị nghị liền đồng thời gật đầu, giơ tay lên... Đá kéo bao...



Triển Chiêu là tảng đá, Bạch Ngọc Đường là cây kéo.



“Ha!” Triển Chiêu rất không khách khí cười gian.



Bạch Ngọc Đường khiêu mi, rất bình tĩnh nói, “Miêu nhi, ba bàn thắng hai!”



“Chuột!” Triển Chiêu trợn mắt, “Giở trò vô lại!”



Bạch Ngọc Đường vẫn còn bình tĩnh, “Miêu nhi, sợ thua?”



Bàn thứ hai, hai người xuất thủ — Triển Chiêu là cây kéo, Bạch Ngọc Đường là tảng đá.




Hai người nhìn nhau, sau đó, cùng nhau la “Một, hai, ba...”



Nhưng hô xong, hai người chẳng qua là khoa tay múa chân làm bộ dáng.



Triển Chiêu giận, “Chuột, ta cũng biết ngươi sẽ chơi xấu!”



“Ngươi không phải cũng chơi xấu sao!” Bạch Ngọc Đường trợn mắt, “Ta đây biết người biết ta, cũng biết con mèo gian này.”



“Thôi, không chấp nhặt với ngươi nữa.” Triển Chiêu xoay người, lưng hướng về phía Bạch Ngọc Đường, nhanh chóng lưu loát cởi y phục, nhảy vào trong nước, quay người lại, nhìn Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường cũng không cam yếu thế, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Triển Chiêu, nhảy vào trong nước, quay người lại nhìn Triển Chiêu.



Bạch Ngọc Đường vươn cổ, nhìn nhìn bên trong dục thùng của Triển Chiêu, hỏi, “Miêu nhi, trên bụng ngươi mấy khối cơ?”



Triển Chiêu cúi đầu đếm, sáu khối, phần bụng dưới lõm vào... Thầm nói con chuột kia đừng là nhiều hơn mình hai khối, liền chồm lên nhìn bên trong dục thùng của Bạch Ngọc Đường, “Ngươi mấy khối?”



Bạch Ngọc Đường cúi đầu đếm, sáu khối, hai khối dưới cùng bởi vì bụng quá phẳng, cho nên cơ hồ nhìn chưa ra... Có chút buồn bực, con mèo này đừng là nhiều hơn mình hai khối.



“Miêu nhi, hình như tay ngươi gầy hơn của ta chút?” Bạch Ngọc Đường chăm chú cánh tay Triển Chiêu.



“Có sao?” Triển Chiêu đưa tay ra so với cánh tay của Bạch Ngọc Đường, “Hình như cánh tay ngươi gầy hơn của ta.”



“Mèo! Ngươi có nhìn lầm hay không?” Bạch Ngọc Đường cãi lại, “Rõ ràng giống nhau!”



Triển Chiêu cũng buồn bực phát hiện, hai người bọn họ đến cánh tay lớn bằng nhau, độ lớn, độ dài của ngón tay... Cơ hồ hệt nhau, hình dáng móng tay cũng tương tự.



“Có vẻ tóc ngươi dài hơn tóc ta.” Triển Chiêu nhìn tóc Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không đúng, hình như của ngươi dài hơn một chút.”



Khi đang nói chuyện, hai người lại định so tiếp, nhưng, liền nghe đến một tiếng “rắc”.



“Miêu nhi... tiếng gì vậy?” Bạch Ngọc Đường nắm một khối bản gỗ dãn ra hỏi Triển Chiêu.



“Ách...” Triển Chiêu nhìn nhìn bản gỗ trên tay.



Sau đó, “rầm”, hai dục thùng gỗ cùng nhau kiệt sức... toàn bộ nước trong hai thùng lớn đều chảy tràn trên sàn nhà.



Nước chảy đầy phòng...