Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 69 : Đệ lục thập cửu thoại loạn, lời đồn và chân tướng
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Lão trạch Nguyên gia nằm trên đỉnh Lư Sơn, lên núi phải đi một con đường thật dài, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nhàn nhã thưởng thức phong cảnh Lư Sơn.
“Lư Sơn thật là thắng cảnh nha.” Bạch Ngọc Đường không khỏi cảm khái.
“Ân.” Triển Chiêu cũng gật đầu, lại đi thêm một đoạn, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Phát hiện không?”
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, gật đầu, “Chúng ta mới vừa lên núi không lâu, hắn đã đi theo chúng ta.”
Triển Chiêu nhấc chân, câu một viên đá trên đất, nhắm về phía gốc cây trong rừng bắn tới… ba một tiếng.
“Ai da.”
Một tiếng thở nhẹ truyền ra, không bao lâu, một người thiếu niên từ bên trong buội rậm chui ra, trên bả vai hắn bị một hòn đá đánh trúng, xoa đầu vai trừng Triển Chiêu, “Tại sao ngươi đánh người?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thiếu niên này xem ra chừng mười sáu mười bảy tuổi, gầy gò, mi thanh mục tú, chính là da hơi đen.
“Tiểu huynh đệ, sao ngươi lại đi theo chúng ta?” Triển Chiêu hỏi hắn.
“Ai nói ta đi theo các ngươi vậy?” Thiếu niên kia hỏi ngược lại, “Đường lên Lư Sơn ai cũng có thể đi, cũng không phải là của nhà ngươi mở!” Nói xong, nghênh ngang đi ở phía trước hai người, lên núi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau mỉm cười, cũng không nói gì, tiếp tục đi lên.
Thiếu niên kia vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Hai ngươi cũng đến chiêu thân à?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cười mà không nói, Triển Chiêu hỏi, “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng đến chiêu thân sao?”
Hai người bị Nguyên lão gia tử kéo vào nội đường, mời vào bên trong ngồi, lão gia tử ân cần gọi người dâng trà đi lên.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường dù có đần hơn thì cũng có thể nhìn ra có chuyện kỳ quái, cuối cùng vẫn là Triển Chiêu mở miệng trước, “Nguyên lão gia tử.”
“A?” Nguyên lão gia tử cười hì hì hỏi, “Hiền chất, có chuyện gì.”
Triển Chiêu từ trong bao quần áo, lấy ra cho lão đầu một hộp gấm, bảo “Đây là quà tặng gia phụ đưa cho ngài, mấy ngày hôm trước sai người đưa đến Khai Phong, nhờ ta mang đến.”
“Ai nha, Triển huynh quá khách khí đi.” Nguyên lão gia tử cười không thể khép miệng lại được.
“Lão gia tử, ngươi chưa từng phát thiếp mời cho ta, sao thấy ta không xa lạ, ngược lại còn thân thiết ân cần?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ách…” Nguyên lão gia tử lúng túng sờ mép, bảo “Hiền chất xin đừng trách, ban đầu ta không phải là không biết… sau đó mới phát hiện…”
“Để ta đoán thử.” Bạch Ngọc Đường bảo “Ngươi để cho con mèo này đến, là muốn hắn giữ mạng cho ngươi, mà ngươi không gọi ta đến, là bởi vì lời đồn trên giang hồ ta và con mèo này không hợp nhau, nếu như ta đến rồi, đấu với con mèo này, hắn sẽ không rảnh để bận tâm ngươi, có phải hay không?”
“Ai…” Nguyên lão gia tử vỗ đùi, thở dài, bảo “Bạch Ngũ Gia chính là khôn khéo a… Nhị vị hiền chất, xin hai người hãy cứu tính mạng già trẻ cả nhà ta đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Triển Chiêu cau mày, hỏi, “Lão gia tử, sao lại nói vậy?”
“Ai… thực ra là cũng tại ta.” Lão đầu lắc lắc đầu, bảo “Các ngươi đại khái cũng nghe nói, ta và Cuồng Đao Môn Mạc Cơ quen biết nhau khá lâu rồi, làm huynh đệ bao nhiêu năm, sau đó hắn đem chìa khóa đao quan giao phó cho ta, nhờ ta cất giữ kỹ càng, chuyện này vốn dĩ trên giang hồ không có ai được biết, cuộc sống của ta cũng rất an bình. Bởi vì chiếc chìa khóa này không giống vật thường, cho nên ta phải tìm người võ công cao cường bảo vệ nó, ngươi cũng biết, võ công Nguyên mỗ quá kém, lại còn sinh ra cô nương, cho nên định tổ chức tỉ võ chiêu thân tìm đứa con rể tài giỏi chút… Nhưng không biết cái tên khốn kiếp nào đem tin tức truyền ra ngoài, nói ta có chìa khóa đao quan, còn bịa ra một lời nói láo ngổn ngang trăm thứ, cái gì bí tịch a thần công, nói lấy được Minh Linh là có thể vô địch thiên hạ các loại… giờ hay rồi, các ngươi nhìn xem đã đến bao nhiêu người giang hồ a, chỉ riêng mấy ngày nay, Nguyên gia ta đã có ít nhất mười lăm lần bị trộm viếng, ta sợ ngày nào đó nguy hiểm đến tính mạng cả nhà ta. Ai nha, ta thật sự lo sợ sẽ phát sinh đại loạn, thế đó, nên liền cố ý viết thiếp mời cho ngươi, gọi ngươi đến đây.” Nguyên lão gia tử nói, nhìn nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bạch Ngũ Gia xin đừng trách, lão đầu ta không phải là không muốn gọi ngươi, nói thật, ai tìm con rể nếu như không nghĩ đến ngươi nhất định là đầu óc có vấn đề, nhưng nói thật, cả ngươi lẫn Triển hiền chất khuê nữ nhà ta đều không với nổi, ta cũng chưa bao giờ có loại xuân thu đại mộng thế này, chỉ muốn dựa vào chút giao tình cùng Triển lão gia, cho nên muốn nhờ Triển hiền chất đến giúp ta giải vây, có hắn ở đây, ít nhất ta cũng không cần sợ ngày nào đó chết không rõ nguyên do. Sau đó lúc trong tửu điếm ta lại thấy quan hệ hai người dường như rất thân thiết, như vậy không phải càng đáng mừng sao, có hai ngươi, ai còn có thể động đến tính mạng của ta nữa, có phải hay không?”
Sau khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong, đều có chút bất đắc dĩ gật đầu — thì ra là có chuyện như vậy a.