Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 82 : Đệ bát thập nhị thoại đấu, văn đấu đánh lôi đài

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Đạt Bố ở trên đài nói thật hăng say, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở dưới đài cãi lộn với nhau, vốn dĩ giọng hai người rất nhỏ, khe khẽ thì thào, sau đó Đường Đại Ý cũng gia nhập, vì vậy liền có vẻ hơi náo nhiệt.



Có khá nhiều người giang hồ đều quay lại đây nhìn hai người, mà mới vừa rồi đám người Đạt Bố đã thấy được Triển Chiêu có nội lực kinh người, vì vậy không khỏi cảm thấy —mấy người trẻ tuổi này, căn bản không xem võ sĩ Thổ Phiên bọn họ ra gì.



Đạt Bố từ nhỏ đã được chìu chuộng đến lớn, thân phận tôn quý, đến đâu cũng được người ta tôn kính, hôm nay thậm chí có người không xem hắn ra gì, vì vậy trong lòng rất bực bội, liền nói, “Ba vị, tựa hồ có chút dị nghị?”



Giọng nói hắn không thấp, rất nhiều người đều xoay mặt, nhìn về phương hướng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.



Ba người ngẩng đầu, liền nghe Đạt Bố hỏi bọn họ thế nào, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, tỏ ý — hắn mới vừa rồi nói cái gì?



Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, hai người đồng thời nhìn Đường Di phía trước, Đường Di lại càng im lặng — hắn cũng không biết.



Nhất thời, ba người đều không hiểu nhìn Đạt Bố, vẻ mặt kia giống như đang hỏi — ngươi nói gì?



Có lúc, im lặng lại càng tổn thương người, vẻ mặt ba người này hoàn toàn là thái độ không quan tâm, thật giống như tát thẳng vào mặt Đạt Bố một cú thật đau, khiến cho hắn không tự chủ thẹn quá hóa giận.



Đạt Bố tựa hồ đã tức giận, lúc này, lão đầu luôn luôn đứng bên cạnh hắn bước lên, thấp giọng nói, “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó đối phó nhất, bọn họ không tham dự vào là chuyện tốt, chúng ta giải quyết chuyện cần làm trước, nếu không trở về, Vương gia sẽ trách mắng.”



Đạt Bố quay đầu lại nhìn hắn, đành phải nhẫn nại.



“Tiểu vương gia.” Mạc Nhất Tiếu bên cạnh rốt cục lên tiếng, nói với Đạt Bố, “Tốc chiến tốc thắng.”



“Mạc Nhất Tiếu!” Mạc Nhất Đao tựa hồ luôn theo dõi Mạc Nhất Tiếu, thấy bộ dáng hắn nói chuyện với Đạt Bố có vẻ rất cung kính, tức giận tới cực điểm, quát, “Ngươi đã sa ngã đến trình độ bán mạng cho đám cẩu Thổ Phiên rồi sao?!”



“Này!” Bấy giờ, một thiếu niên đi theo phía sau Đạt Bố tiến lên trước một bước, đối Mạc Nhất Đao bảo “Miệng ngươi sạch sẽ chút, bản thân ngươi mới là cẩu đó, cắn bậy khắp nơi!”



“Ha ha ha.” các võ sĩ Thổ Phiên đều bật cười.



“Thối tha!” Mạc Nhất Đao rút đao ra, trừng Mạc Nhất Tiếu, bảo “Mạc Nhất Tiếu, ngươi hôm nay nói ra cho rõ, nếu không, ta sẽ thay phụ thân báo thù, giết ngươi.”



Hắn nói xong, Mạc Nhất Tiếu vốn luôn im lặng đột nhiên cười một tiếng, nhìn Mạc Nhất Đao, lạnh lùng nói, “Chỉ dựa vào ngươi?”



Mạc Nhất Đao tự nhiên biết võ công của mình không bằng Mạc Nhất Tiếu, nhưng… Mạc Nhất Tiếu trước kia mặc dù tính tình kỳ quái, nhưng cũng rất quan tâm chăm sóc người đệ đệ này. Hôm nay, Mạc Nhất Đao nghe được Mạc Nhất Tiếu lại chế giễu hắn trước mặt mọi người, mặt đỏ lên, định xông lên cùng hắn liều mạng. Mạc Nhất Bắc dốc hết sức bắt lấy huynh đệ nhà mình, để cho hắn không được kích động, vừa khuyên Mạc Nhất Tiếu, “Nhất tiếu, quay đầu là bờ mà.”



“Ân oán giữa chúng ta sau này hãy nói.” Mạc Nhất Tiếu cũng chỉ khoát khoát tay, không nghe bất kỳ khuyến cáo nào, xoay mặt nhìn Nguyên lão gia tử, “Chúng ta hôm nay đến đây là vì việc khác.”
“Chính là không thể đánh chết đối phương.” Đường Di cười nói, “Cho nên nói văn đấu không nhất định phải là ngâm thơ tác phú, chỉ cần lúc đánh nhau không có chết thương, coi như văn đấu, như thế nào? Có dám hay không?”



Đạt Bố và Hắc Sơn chân nhân nhìn nhau, quay đầu trở lại, nhìn lão giả kia.



Lão giả nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, suy tính một hồi, gật đầu với Đạt Bố.



“Hảo.” Đạt Bố mỉm cười với Đường Di, “Vậy cứ văn đấu, bất quá, chúng ta thắng, thì phải đem chìa khóa đao quan Minh Linh giao cho chúng ta.”



“Có thể.” Đường Di gật đầu, võ sĩ Thổ Phiên định xuống đài chuẩn bị, lại bị Đường Di gọi lại, “Ai, đợi đã, ta hỏi các ngươi, vậy nếu như các ngươi thua thì sao?”



“Chúng ta làm sao có thể thua…”



“Vậy thì chưa chắc.” Đường Di cười nói, “Tốt nhất là đều nói rõ ràng trước.”



“Vậy các ngươi muốn như thế nào?”



“Ân, không bằng như vậy đi.” Đường Di nhìn nhìn Đạt Bố, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút, bảo “Không bằng, nếu như ngươi thua, thì quỳ xuống cầu hôn Nguyên tiểu thư… nếu nàng không vừa mắt ngươi, vậy thì thôi, nếu như vừa ý, ngươi cứ ở rể Nguyên gia đi.”



“Oanh…” Giang hồ quần hùng đều cười phá ra, Nguyên Viện thẹn đến mặt đỏ bừng, tên Đường Di này sao lại nói mấy lời như vậy!



“Ngươi muốn ta cầu hôn nàng? Còn muốn ta ở rể?! Ta chính là hoàng tử Thổ Phiên!” Đạt Bố mắt nhìn chằm chằm hắn bảo.



“Nga, không chịu sao? Vậy thôi bỏ đi.” Đường Di khoát khoát tay, bảo “Đừng đánh cuộc nữa, đánh hội đồng là được rồi.”



“Ngươi…” Đạt Bố nhìn nhìn Đường Di, hồi lâu mới gật đầu, “Được! Nhưng nếu như ta thắng, ngoại trừ muốn chìa khóa Minh Linh ra, ngươi còn phải quỳ xuống, dập đầu nhận sai cho ta.”



“Không thành vấn đề.” Đường Di khoát tay chặn lại, mỉm cười rất thoải mái.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau… tiểu tử Đường Di cười thật gian trá, nói không chừng lại là có chủ ý quỷ gì đó, hy vọng lúc này đừng sơ ý.



Mọi người chuẩn bị, Đường Di nhảy xuống, vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bảo “Dùng võ mồm thì ta giỏi nhất rồi, đánh nhau vẫn là cần võ công thật của hai ngươi nha.”



Khóe miệng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thời giật giật, được lắm, lại trút lên đầu mình rồi.