Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 95 : Nói chuyện yêu đương, đêm động phòng hoa chúc

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


La Sơn Phượng ở ngoài cửa nghe động tĩnh ở bên trong, chợt nghe thấy âm thanh giường động, mỉm cười, vừa lòng mà gật đầu.



Chính là trong phòng tình hình khác xa với ý nghĩ củi khô lửa bốc của bà lão.



“Bây giờ phải làm sao?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, hai người đến tình cảnh này, haizzz chắc là do số cả rồi.



“Miêu nhi…….Rượu này có vấn đề.” Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng hiểu được, giữ chặt Triển Chiêu nói “Không thì ngươi đánh ta một chưởng đi?”



Triển Chiêu bất đắc dĩ nói “Ta đánh ngươi làm gì, bằng không………..ngươi cũng đánh ta đi.”



Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói “Ta không muốn đánh ngươi, ngươi đánh ta đi!”



Triển Chiêu nổi giận, nói “Vậy chơi đoán số đi!”



“Ừm, được.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu nói “Hay hôn một cái đi?”



(Thực ra e thấy hai cái này chả liên quan)



“Ừm, được.” Triển Chiêu tới gần, hai người sáp lại hôn một trận……….



Hôn hôn, lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu nói “Không đúng rồi, Miêu nhi………”



“Chơi đoán số đi, nhanh lên, bằng không ngăn không được!” Vì vậy, hai người liền chơi đoán số, chẳng qua……..



Ba hiệp sau, Triển Chiêu nổi giận “Ngươi sao lại ra giống ta chứ?!”



Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười “Ta làm sao biết được, vừa ra tay chính là giống ngươi, ta cũng không còn cách a!”



Hai người lại đoán tiếp………



“Không được!” Triển Chiêu trở mình “Nóng quá a!”



Bạch Ngọc Đường nói “Ta cũng nóng, hay là cởi đi!”



Hai người ngồi xuống cởi quần áo, sau đó thì cọ xát a cọ xát, sờ sờ a sờ, cả hai người đều cảm thấy người mình thì nóng bức, mà người đối phương lại lạnh, cho nên, gắt gao ôm lấy nhau, hai người đều cảm thấy ngượng ngùng, Triển Chiêu hỏi “Nên làm sao bây giờ?”



Bạch Ngọc Đường dù sao ngày thường cũng phong lưu liền nói “Giờ….đợi cho qua cái nóng thì tốt rồi.”



“Làm sao mà qua được?” Triển Chiêu khó hiểu.



Bạch Ngọc Đường sát lại, ở bên tai Triển Chiêu thấp giọng nói vài câu.



(trong phòng có hai người, làm quái gì phải nói nhỏ vậy chứ, nói lớn lên để người ta còn nghe.)
Triển Chiêu trở mình, nằm ở 1 tư thế tốt, ôm chăn, chậm rì rì nói “Ân, đá.”



Bạch Ngọc Đường không nói gì………Mèo này, thực xấu xa!



Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Chiêu vội vã rời giường, chạy khỏi phòng muốn đến nhìn phòng Bàng Thống cùng Công Tôn, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì, nhưng cửa vừa mở, chỉ thấy Công Tôn đang ở trong viện duỗi thân.



Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cũng theo đi ra, thấy được cũng cả kinh, hai người mở to mắt nhìn Công Tôn, Công Tôn quay đầu lại nhìn hai người hỏi “Tỉnh rồi à? Không có việc gì chứ?”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nháy mắt nghĩ tới chuyện tình tối hôm qua, mặt đỏ bừng, Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, Triển Chiêu lắc lắc đầu, sau đó liếc nhau, Triển Chiêu gật gật đầu, Bạch Ngọc Đường lại lắc lắc đầu.



Công Tôn mỉm cười, đại khái hiểu được là chuyện gì xảy ra.



Triển Chiêu thấy Công Tôn cười đến tối mặt đều cảm thấy ngượng ngùng, Bạch Ngọc Đường hỏi “Bàng Thống đâu?”



“Còn đang ngủ.” Công Tôn nói.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, đều có chút giật mình.



Bạch Ngọc Đường – Miêu nhi, sẽ không là……..Bàng Thống nằm dưới chứ?



Triển Chiêu – Trên hay dưới có gì khác sao?



Bạch Ngọc Đường – Nghe nói nằm dưới thường phải nằm lại trên giường.



Triển Chiêu – Thật sự?



Bạch Ngọc Đường – Cho nên, tối hôm qua chẳng lẽ là Công Tôn thượng Bàng Thống?



Triển Chiêu giật mình – Thật á? Rất khó tưởng tượng hình ảnh này a!



Bạch Ngọc Đường – Ai nha, Công Tôn thật dũng mãnh a, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được!



“Khụ khụ.” Lúc này, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu chợt nghe cách đó không xa có một trận ho khan, xoay mặt, thấy Bàng Thống đứng ở cửa, vừa bước ra.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn vùng thắt lưng của hắn, muốn nhìn xem có vấn đề gì như là đi đường khó khăn hay linh tinh các loại hay không………….



Bàng Thống bị hai người nhìn đến dở khóc dở cười lên tiếng “Đừng nhìn, không có việc gì đâu” nói xong, đem một lọ thuốc màu tím đưa cho hai người “Công Tôn có thuốc giải.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời ngây người.



“Ta hôm qua còn muốn đem qua cho 2 người.” Công Tôn thấp giọng nói “Bất quá La tiền bối một mực ở bên ngoài, hơn nữa………..nghe thanh âm của các ngươi ở trong phòng, cho nên chúng ta liền………”



Công Tôn chưa nói hết, mặt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền đỏ y như trứng tôm luộc, hai người nghĩ muốn tìm cái lỗ, chui xuống vĩnh viễn không muốn ra nữa!