Lang Nha

Chương 7 : Đệ thất chương

Ngày đăng: 01:12 19/04/20


Bước vào Túc Phong Đường, quả nhiên thấy Trác Như Sơ ngồi ở trên ghế chờ hắn. Ổ Dạ Lôi tiến lên ôm y, khom người nói: “Đêm nay chúng ta không ăn ở trong phủ, đi ra ngoài ăn.”



Đôi mi thanh tú của Trác Như Sơ chau lên, rõ ràng là không nguyện ý. Ổ Dạ Lôi ngăn y cự tuyệt nói trước: “Chúng ta đi ra ăn bữa cơm. Tửu lâu kia đồ ăn hương vị rất ngon, ta muốn cho ngươi nếm thử.”



Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ ngất đi. Đình Vương mà cũng nói được những lời “ôn nhu hiền tuệ” như vậy?!



Trác Như Sơ đối với việc ăn uống thật không để ý, y cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng Ổ Dạ Lôi là loại người gì chứ? Hắn nhõng nhẽo cương quyết cộng thêm lời hay nói hết, Trác Như Sơ vốn rất ít khi cự tuyệt hắn rốt cục cũng phải gật đầu đáp ứng. Bất quá, y ra điều kiện là không thể nháo cho mọi người biết. Trác Như Sơ hiểu rất rõ những việc xấu trước kia của Ổ Dạ Lôi, Ổ Dạ Lôi tự nhiên lẹ miệng chấp thuận.



Bên này Ổ Dạ Lôi mang theo Trác Như Sơ xuất phủ, bên kia Đại Thiên đã bao hạ toàn bộ lầu hai của tửu lâu. Chưởng quầy nhận thức Đại Thiên, biết Vương gia muốn tới nơi này dùng bữa, liền khẩn trương đuổi những khách nhân đang ăn cơm. Đây chính là quy củ của Vương gia.



Bất quá Đại Thiên hồ đồ một lần, không thể hồ đồ lần hai. Hắn biết rõ tính tình Trác thiếu gia nên sao có thể để chưởng quầy đem người đuổi hết, đây không phải sẽ chọc cho Trác thiếu gia không vui sao? Ra hiệu cho chưởng quầy không cần lộ liễu quá, Đại Thiên liền chờ ở cửa .



Trên đường không ít người đều nhận ra Đại Thiên, người nào có thể đi tuyệt đối một đi không trở lại, đi không được cũng chạy nhanh tìm chỗ trốn, ai cũng sợ đưa tới tai bay vạ gió.



Nhìn bách tính trên đường hành tẩu vội vàng, còn khẩn trương nhìn hắn vài lần, Đại Thiên rất muốn hướng bọn hắn gào lên: “Vương gia đã không phải là Vương gia của trước kia nữa! Các ngươi không cần sợ!” Nhưng là, hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng nghĩ nghĩ. Lấy thân phận hiện tại của Vương gia, mọi người sợ một chút vẫn tốt hơn.



Đại Thiên đã nghĩ Vương gia chắc phải xài chút công phu mới có thể tác động Trác thiếu gia, thế nhưng ngoài dự liệu của hắn, chờ không lâu liền chờ thấy Vương gia.



Ổ Dạ Lôi là Đình Vương tôn quý nhất Văn Xương quốc, xuất môn chắc chắn không thể thiếu chút phô trương. Bất quá, lúc này, hắn phô trương cũng không làm người ta chấn động, chỉ dẫn theo hai gã tùy tùng, nhưng lại không có kỵ mã Hãn Huyết Bảo liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.



Nhưng Đình Vương chính là Đình Vương, cho dù hắn không phô trương, bách tính kinh thành ai lại không biết hắn? Bách tính nào chưa kịp trốn vừa thấy được Ổ Dạ Lôi lập tức quỳ xuống nghênh đón, song đi cùng Ổ Dạ Lôi là Trác Như Sơ che mặt, ánh mắt lại bắt đầu lạnh.



Trong lòng Ổ Dạ Lôi thật ảo não. Đồ hỗn trướng đui mù này, không nhìn ra hắn hôm nay không muốn phô trương sao? Nhưng người dù sao cũng đã quỳ xuống, Ổ Dạ Lôi cũng không thể “thưởng” cho bọn họ roi, chỉ đành thô thanh nói: “Tất cả đứng lên, không cần đa lễ.”



Cái này… Bách tính kinh thành cằm đều rớt trên đất. Không để ý tới mọi người kinh ngạc, Ổ Dạ Lôi mang theo Trác Như Sơ rất nhanh đi vào cửa Triêu Hoa Lâu. Đại Thiên vội vàng đi lên dẫn ngựa, Trác Như Sơ tự động xuống ngựa, vào tửu lâu.



Ổ Dạ Lôi làm sao còn để ý ngựa dừng hay chưa, vội vàng nhảy xuống cùng đi vào, sợ Trác Như Sơ giận hắn.



Đình Vương vẻ mặt lo lắng lọt vào trong mắt bách tính kinh thành, khiến cho bọn họ nghĩ đến tin đồn xôn xao gần nhất, bây giờ tất cả đều tin, người kia chính là vị bạch thần tiên đã xuất hiện để chế phục Đình Vương tàn bạo. Không ít người dập đầu tại chỗ, cầu mong vị thần tiên đầu bạc này vĩnh viễn không cần về trời.



Đại Thiên tiểu tâm dực dực dẫn Trác Như Sơ lên lầu hai, thỉnh thoảng ngó ngó sắc mặt Trác thiếu gia. Bất quá Trác thiếu gia che mặt, hắn thật sự nhìn không ra, nhưng gặp cái bộ dáng khẩn trương kia của Vương gia, Trác thiếu gia có lẽ mất hứng.



Không dám chậm trễ, sau khi dẫn Trác thiếu gia ngồi xuống, Đại Thiên vội vàng xuống lầu phân phó chưởng quầy mang thức ăn lên. Chưởng quầy cũng là vạn phần khẩn trương, người tới chính là Đình Vương a, hầu hạ không tốt chắc chắn khó giữ cái mạng nhỏ.



Sau khi an tọa, Trác Như Sơ liền gỡ xuống mạng che mặt. Trên lầu chỉ có Ổ Dạ Lôi cùng hai gã thủ hạ của hắn, y cũng không kiêng kỵ. Y từ nhỏ đã không thích ở nơi đông người lộ mặt, đây cũng là nguyên nhân vì sao y ít xuống núi.



Ổ Dạ Lôi ngồi ở bên cạnh Trác Như Sơ, muốn giải thích, lại không biết nói như thế nào. Dù sao đây cũng là chính hắn tự tạo, trong một chốc khó mà thay đổi được.



“Như Sơ, ta. . . . . .” Ổ Dạ Lôi há mồm, không biết giải thích thế nào mới tốt.



Trác Như Sơ nhìn sang, hai mắt bình tĩnh nói: “Ngươi trước kia tạo nghiệt, tự ngươi phải tìm cách bù lại. Chuyện vừa rồi, ta có mất hứng, nhưng sẽ không trách ngươi, ta không dễ dàng tức giận như vậy.”



Tâm Ổ Dạ Lôi buông xuống, lập tức tươi cười đáp: “Tính tình của ta đã khá hơn nhiều, ngay cả mắng chửi người cũng chưa có, không tin ngươi đi hỏi Đại Thiên xem.”



Ổ Dạ Lôi là người nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không cần phải nói dối, Trác Như Sơ hiểu hắn. Gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, y quan sát gian phòng tửu lâu này, còn đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ xốc lên màn trúc hứng thú nhìn bên ngoài một lát.



Thấy sắc mặt y bình tĩnh, nghĩ y thích nơi này, Ổ Dạ Lôi yên tâm mà nở nụ cười, cũng đứng dậy đi tới, đứng ở phía sau Trác Như Sơ nói: “Nếu ngươi thích, sau này chúng ta thường tới.”



Trong ánh mắt Trác Như Sơ hiện lên một đạo quang, Ổ Dạ Lôi đứng ở phía sau y dĩ nhiên không có nhìn thấy. Buông màn trúc, Trác Như Sơ xoay người thản nhiên nói: “Ta xuống núi chính là vì ngươi, ngươi không cần tốn tâm tư làm ta thích như vậy.”



Lời này nghe vào trong lỗ tai Ổ Dạ Lôi không cần nói nhiều thật thoải mái, hắn sao có thể không tốn tâm tư vào người này? Hắn hận không thể đem người này nhét vào trong thân thể của mình, cả đời cũng không tách ra.



Bất quá lời buồn nôn như vậy Ổ Dạ Lôi tuyệt sẽ không nói, hắn cũng không muốn bị Trác Như Sơ điểm huyệt đạo, cho nên chỉ nói: “Ta thứ nhất muốn mang ngươi đi dạo, thứ nhì quả thật muốn ăn vài món ở đây. Ăn cơm no chúng ta liền trở về, ta cũng không thích ở bên ngoài.”



Nghiêng đầu xuyên qua khe hở màn trúc nhìn ngoài cửa sổ, Trác Như Sơ đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Đại Thiên bưng trà lên, Ổ Dạ Lôi thực tự giác châm cho Trác Như Sơ một chén. Trong thâm tâm, hắn không thích người bên ngoài cùng Trác Như Sơ thân cận quá, chẳng để tâm bên ngoài là thân tín của hắn.



Trong tửu lâu toàn bộ im ắng, nguyên bản mọi người còn ở dưới lầu ăn cơm vừa nhìn thấy Đình Vương đến, đều buông bát đũa tính tiền chạy trốn.



Ổ Dạ Lôi ngoài miệng nói sẽ không phô trương như trước kia, nhưng trong tâm lại cảm thấy hết sức vừa lòng sự “tự giác” của những người này. Hắn thật vất vả mới có thể cùng Như Sơ đi ra ăn bữa cơm, phiền chán nhất hiển nhiên là đám tạp nhân hạ đẳng này. Chung quanh thanh tĩnh, tâm tình Ổ Dạ Lôi thật tốt, một bên cùng Trác Như Sơ nói chuyện, một bên kêu Trác Như Sơ ăn này ăn kia.


Ổ Dạ Lôi bước đến từng bước: “Mẫu hậu, người nhất định biết. Mau nói cho ta, là ai?”



Linh Thái Hậu thối lui đến Phượng tọa ngồi xuống, thoáng quay mặt, tránh đi ánh nhìn của nhi tử, mở miệng:



“Mẫu hậu không phải đã sớm nói cho ngươi rồi sao? Năm đó ngươi trên đường hồi Tê Phong Môn bị kẻ xấu bắt đi, là sư phụ ngươi đem ngươi tìm trở về, sau khi hắn tìm được ngươi thì những người kia không còn ở đó. Ngươi trúng độc, sư phụ ngươi cũng không còn tâm trí đi thăm dò là ai gây nên. Sau đó độc của ngươi. . . . . .”



“Mẫu hậu!” Ngăn lại lời mẫu hậu đang nói, Ổ Dạ Lôi lại tiến lên từng bước, “Ngươi chẳng lẽ còn muốn gạt ta sao? Là Như Sơ tìm được ta, căn bản không phải là Tả Bách Chu!”



Linh Thái Hậu sắc mặt kinh hãi, lại rất nhanh khôi phục bình thường.



Ổ Dạ Lôi khắc chế lửa giận nói: “Mẫu hậu, ta không trách ngươi giấu diếm chuyện của Như Sơ, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, người hạ độc ta có phải Ổ Bất Do hay không ?!!”



Linh Thái Hậu không đáp, chỉ biết nhìn nhi tử vẻ mặt giận dữ. Hơn nửa ngày sau, nàng hít một hơi thật dài, mỏi mệt hỏi: “Ngươi đã đi tìm sư phụ ngươi?”



“Đúng! Hắn đã nói cho ta biết hết.” Ổ Dạ Lôi nắm chặt hai đấm.



Linh Thái Hậu rũ mắt, nàng kỳ thật sớm nên nghĩ đến sư huynh nhất định sẽ nói cho nhi tử sự kiện kia. Không có buồn bã, Linh Thái Hậu lúc này hơn phân nửa xem như là nhận mệnh.



Tại thời điểm nàng đưa mắt lên nhìn, thần sắc của nàng dị thường bình tĩnh. Giơ tay lên, nhu mi tâm nhíu chặt của nhi tử, Linh Thái Hậu cúi đầu nói: “Mẫu hậu không phải cố ý muốn gạt ngươi. Nói thật, là ai hạ độc ngươi mẫu hậu cũng chỉ có thể đoán, chuyện ngày đó chỉ có Như Sơ biết.”



Ổ Dạ Lôi sửng sốt.



“Lúc ngươi ở trên đường hồi Tê Phong Môn bị người cướp đi, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên liều chết chạy về Tê Phong Môn báo tin, khi đó bọn họ trở lại kinh thành báo cho mẫu hậu dĩ nhiên không kịp. Sư phụ ngươi phái đại sư huynh của ngươi vội tới truyền tin cho mẫu hậu, hắn và nhị sư huynh còn có Như Sơ phân công nhau đi tìm ngươi. Ba ngày sau, Như Sơ mang ngươi về, giải độc cho ngươi. Sau đó mẫu hậu đón ngươi hồi cung, không còn gặp qua y.



Ngồi ở bên trong xe ngựa, Ổ Dạ Lôi sắc mặt âm trầm, trong tay nắm lấy đồ vật mẫu thân đưa cho hắn. Đó là một khối thiết bài.



Ổ Dạ Lôi cũng có, trên thiết bài của hắn có khắc một chữ “Đình”, đại biểu cho thân phận Đình Vương, mà trên khối thiết bài này có khắc một chữ là “Giản”, đây là tín vật đại điểu thân phận Giản Vương của Ổ Bất Do.



Bảy năm trước, Ổ Bất Do xuất kinh ban sai*, kết quả vẫn chưa trở về.



* Ý chỉ trưng thu tài vật, thu thập phu dịch thời xưa



Không ai biết hắn đi đâu, có người nói Ổ Bất Do bị sơn tặc giết chết; có người nói Ổ Bất Do bị hoàng hậu trừ khử; còn có người nói Ổ Bất Do nhiễm bệnh nặng đã chết. . . . . . Muốn nói cái gì đều có cái đó.



Vài vị quan viên còn có thủ hạ đi theo Ổ Bất Do xuất kinh cũng toàn bộ biệt vô âm tín, chân tướng lại không người biết được.



Khi đó tiên hoàng bệnh nặng, không lâu sau tiên hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ. Ổ Mặc Cát đối vị huynh đệ kia cũng không mấy hảo cảm, chỉ phái người tìm tìm cho có, sau cũng không giải quyết được gì .



Cũng có người đoán chuyện Ổ Bất Do mất tích cùng Ổ Dạ Lôi trúng độc có liên quan đến nhau, nhưng phần lớn lại đoán rằng hai người bị những hoàng tử khác làm hại.



Tiên hoàng có rất đông hoàng tử, Ổ Dạ Lôi mới sinh ra đã được phong làm Đình Vương, bởi thế từ nhỏ bên người hắn liền nguy cơ tứ phía, không phải bị hạ độc thì chính là bị ám sát. Cũng chính vì vậy, Linh Thái Hậu mới phải đem hắn đưa đến Tê Phong Môn tránh họa.



Hoàng gia thị phi nhiều, Ổ Bất Do mất tích liền được xem như mấy hoàng tử chết không có lý do ở trong phủ đệ của mình, mọi việc qua đi liền chìm vào quên lãng không có người hỏi đến.



Đem khối thiết bài kia bỏ vào trong ống tay áo, Ổ Dạ Lôi mị mắt áp chế thị huyết dưới đáy lòng. Ổ Bất Do sợ là đã bị Như Sơ giết. Hắn thật giận bản thân đều đã quên lúc ấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì.



Vết roi đả thương trên người Như Sơ là như thế nào mà có? Là bởi vì hắn sao? Như Sơ võ công lợi hại như vậy, ai có thể đả thương y? Việc này ngay cả Tả Bách Chu cũng không biết, hết thảy đều chỉ có thể đoán.



Xoa lấy thái dương đau nhức, trong lòng Ổ Dạ Lôi giống như bị tảng đá đè nặng, hắn vô cùng rầu rĩ.



Như Sơ ngoài việc vì giải độc cho hắn mất đi một thân công lực, có còn vì hắn gặp phải chuyện gì nữa không? Trái tim đột nhiên níu chặt, Ổ Dạ Lôi há mồm thở dốc, hắn là bị làm sao vậy? Vì sao vừa muốn hồi tưởng, tim của hắn lại đau như vậy?



“Vương gia, đến nơi rồi.”



Xe ngừng. Ổ Dạ Lôi không có xuống xe, Tiểu Thiên lại lên tiếng: “Vương gia, đến rồi.”



Bên trong xe truyền ra một thanh âm cực độ khàn khàn: “Bổn vương muốn ngồi lại một chút.”



Đại Thiên cùng Tiểu Thiên đối bọn thị vệ ra hiệu, im lặng đứng ở hai bên xe ngựa.