Lăng Nhục Người Yêu Của Mình

Chương 112 :

Ngày đăng: 04:26 19/04/20


Một tuần thì có vài ngày là Phương Thanh sẽ đến công ty của tôi, chúng tôi cùng nhau lên tàu điện ngầm trở về nhà. Bởi vì lúc ấy hầu như đều là giờ cao điểm nên lúc nào cũng sẽ đông khách. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại còn đông hơn nữa, người người chen lấn, có khi còn có thể ngửi được mùi hôi thối của người nào đã vài hôm không tắm. Tôi sợ Phương Thanh bị chen lấn nên kéo cậu ấy đến trước người mình, để cậu ấy cách xa đám người kia.



Hôm nay Phương Thanh mặc một chiếc quần thể thao, tuy quần rất rộng nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai cánh mông căng tròn nhô ra như hai đồi núi. Bên trên mặc một áo phông ngắn cũn cỡ đến eo. Chiếc eo trắng thon được lộ ra nhờ chiếc áo phông đó. Bởi vì một tay cậu ấy còn nắm tay vịn lên càng làm chiếc eo lộ ra rõ hơn. Cặp mông to có khi còn vô ý đánh bên này đánh bên kia. Nhìn Phương Thanh lại bắt đầu tỏ ra lẳng lơ thì trong lòng tôi lại hung hăng mắng một câu “thao”, cùng với đó là một luồng khoái cảm được sinh ra khi tôi lăng nhục cậu ấy.



Tôi vỗ nhẹ lên cái mông Phương Thanh mấy cái, cảm thấy mông thịt có chút run rẩy.



“Đừng nháo!” Phương Thanh quay đầu lại lườm tôi một cái tỏ vẻ cậu ấy tức giận  nhưng cái mông cậu ấy lại xoay  xoay một chút rồi lại dán lên tay tôi. Tôi không thèm để ý đến thái độ của cậu ấy tiếp tục lại gần cậu ấy thổi một ngụm khí, trên tay không ngừng xoa nắn cặp mông to. Phương Thanh không nói gì nữa, chỉ bắt đầu thở dồn dập.



Tôi vẫn chậm rãi xoa đống thịt trên tay, sau đó lại không ngừng cọ xát kẽ hở ở giữa hai cánh mông, thi thoảng lại chọc nộn huyệt của cậu ấy. Chọc như vậy làm cho ở giữa chiếc quần tạo ra một rãnh sâu,  thế càng làm cho cặp mông căng mẩy nổi rõ hơn.
Cậu học sinh kia cũng không nghĩ là Phương Thanh lại dâm đến như vậy lên càng liều mình cử động eo, hung hăng đâm vào bên trong tao huyệt. Thậm chí cậu ta còn vươn đầu lưỡi liếm cổ dính đầy mồ hôi của Phương Thanh. Phương Thanh bây giờ đã không còn biết mình là ai được nữa, không biết mình đang ở đâu, chỉ biết nhiệt tình để người khác thao mình. Cậu ấy bị thao đến nỗi không khép được miệng, nước bọt chảy ra theo khoé miệng, chảy đến trên cổ thì cậu học sinh kia lại liếm sạch sẽ. Thân mình bị người khác thao không ngừng lao lên phía trước, trái đụng rồi phải đụng.  May là hai người họ đứng ở một góc hẹp chứ không thì cả xe này cũng có thể nhìn sáng tỏ. Tôi lại nhìn đại nhục bổng của cậu học sinh kia, cũng lớn đó! chí ít cũng được 18cm. Để cậu ta thao Phương Thanh một hồi nhất định tiểu huyệt của Phương Thanh sẽ sưng đến nỗi không thể dùng được. Ai da hôm nay không cần phải dùng đến đạo cụ rồi. Tôi vừa nghĩ vừa cọ âm hành vào ghế ngồi để giải toả một chút dục vọng.



Cậu học sinh trung học kia bắt đầu tăng tốc. Phương Thanh bị cậu ta thao đến nỗi không cầm nổi tay vịn, cậu ấy giống như con cá cứ bị thao lắc qua lắc lại. Thanh âm giao cấu “ba.. ba.. ba” có hơi lớn một chút. Hình như đã có hai người đã biết được chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không tỏ vẻ gì là quan tâm lắm, chỉ nhìn sơ qua một cái rồi lại xoay người đi chỗ khác. Điều đó càng thuận tiện cho cậu học sinh kia thao Phương Thanh dễ dàng hơn, cũng thuận lợi hơn để tôi nhìn trộm. Tôi có thể dễ dàng nhìn thấy đại nhục bổng thô to đang ra vào nộn huyệt phấn hồng của Phương Thanh, nộn huyệt bị sáp đến nỗi sủi một tầng bọt mép. Cặp mông đầy đặn bị cậu học sinh kia thao không ngừng nhấp nhô, Phương Thanh dùng lực cắn tay trái để không phát ra bất kì tiếng rên nào.



Cậu học sinh kia đâm sâu một phát, bàn tay cầm chặt mông thịt của Phương Thanh, eo gấu dùng hết sức đưa đẩy, hung hăng bắn nhất pháo. Sau khi bắn tinh xong cậu ta rút kê ba ra rồi đập đập mấy cái vào mông của Phương Thanh rồi lại nhét vào trong quần, trước khi đi còn dùng sức niết mông thịt của Phương Thanh mấy cái. Phương Thanh run rẩy vịn vào thành xe để sửa sang lại quần áo, sau đó làm bộ như không có chuyện gì nhìn ra ngoài cửa sổ. Giống như những chuyện vừa rồi không liên quan đến cậu ấy.



Lúc xuống xe Phương Thanh ai oán nhìn tôi như kiểu trách cứ tại sao ở trước mặt bao nhiêu người dám sờ cậu ấy. Còn tôi thì ở trong lòng khinh bỉ, dám làm tình ở trước mắt bao nhiêu người còn không biết xấu hổ nói tôi ư. Đương nhiên tôi cũng không thể nói thẳng những lời này trước mặt cậu ấy. Bởi vì cả hai chúng tôi đều cần những đoạn tình cảm này. Bất luận tôi dùng phương thức nào lăng nhục Phương Thanh, hay cậu ấy dùng phương thức thức nào phản bội tôi, thì hai chúng tôi vẫn luôn sát cánh bên nhau điểm ấy thì không thể nghi ngờ được. Cho nên chuyện lăng nhục vẫn tiếp tục diễn ra!!