Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 17 :

Ngày đăng: 16:40 18/04/20


Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, cô gái này nói như vậy lại càng khiến anh cảm thấy chắc chắn.



“Đương nhiên là có người có thể giúp cô.”



Người đàn ông này nói chắc nịch như vậy khiến Như Nhân sửng sốt, mím môi, hơi lưỡng lự, rồi mới nhớ ra anh biết hai người khác có năng lực đặc biệt. Anh lớn lên với họ, trong đó còn có một người là bạn thân của anh.



“Đồ Ưng sao? Hay là Đồ Cần?” Hai tay cô khoanh trước ngực, mũi chân di di trên sàn, nhíu mày, nghi ngờ và không kiên nhẫn nói: “Anh nên biết, họ không giống tôi. Tôi tương tự với Đồ Cần, nhưng vẫn không giống.”



Dáng vẻ tức giận của cô gái này thật sự là đáng yêu lại gợi cảm chết mất.



Khi cô bước đi chậm rãi ở đó, anh luôn mong chờ khăn tắm trên người cô rơi xuống.



Động tác của cô chỉ càng đẩy cao bầu ngực mềm mại tuyết trắng sống động như thật dưới khăn tắm, khiến chúng trông giống như phô mai kẹp giữa hai cánh tay cô, rung động mê người.



Anh thực sự mẹ nó muốn cắn hoặc ngậm một miếng.



Anh bắt mình rời ánh mắt khỏi bộ ngực mềm mại trắng noãn cao ngất của cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt đã tức giận đến đỏ ửng của cô, “Tôi biết, nhưng tôi không nói đến họ.”



“Đó là ai?” Cô tò mò. Chẳng lẽ anh thật sự biết ai đó có thể giúp được cô?



Biết cô mắc câu, A Lãng không đáp, chỉ xoay người đi đến cửa phòng ngủ, “Cô mặc quần áo vào đi. Thu dọn hành lý, tôi chờ cô ở dưới nhà.” Cái gì? Anh như vậy là sao?



Không thể tin được trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông kia đi ra, cô tức giận đi theo sau, “Đợi đã, anh muốn đi đâu? Anh nói người kia rốt cuộc là ai?”



Anh không để ý đến cô.



Cô đuổi đến cửa phòng, “Quan Lãng!”



Anh nghe thấy tiếng dậm chân tức giận của cô, nhưng anh không quay đầu. Cảm giác chiếm ưu thế thật sự là mẹ nó tốt. Ngay cả cái họ đáng ghét kia cũng dễ nghe hơn.



“Tôi sẽ không dọn hành lý. Tôi không muốn ở cùng anh. Anh có nghe không. Tôi nói thật đấy. . . . . .”



Tiếng cô kêu gào ở ngay phía sau anh. Anh chỉ đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng bước xuống nhà chờ cô.



Đàm Như Nhân không cam lòng, thật sự không muốn thu dọn hành lý.




Chắc chắn cô không còn vấn đề nào khác, anh xoay người đi, nhưng còn chưa tới cửa, lại ngừng lại.



Như Nhân hồi hộp nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa, cho rằng anh nhớ ra muốn dặn thêm gì nữa. Ngờ đâu anh hít một hơi thật sâu, xoay người lại, nhìn cô, nói: “Trên thực tế, cô sai rồi.”



“Tôi sai?” Cô sửng sốt, không hiểu anh đang nói gì.



“Cuộc điện thoại kia.” Anh khàn khàn mở miệng.



Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh, trên mặt vẫn có nét nghi ngờ.



Anh nhàn nhạt giải thích, “Lúc đó tôi đã gãy mấy cây xương sườn, xuất huyết trong nghiêm trọng còn bị chấn thương não, tạm thời mất đi thị lưc. Nhà tôi không có điện thoại, tôi cũng không thể tự mình đi tìm điện thoại công cộng, rất xa. Hàng xóm quanh đấy đều rất sợ hãi, trước đây ông ta vì bạo lực gây thương tích nên mới bị tống giam. Đã từng có người can ngăn bị ông ta đánh đến nỗi phải đưa đến bệnh viện. Tối đó, chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát.”



Cô gọi điện báo cảnh sát.



Như Nhân hiểu ra.



A Lãng nhìn cô, nói: “Nếu cô không báo cảnh sát, cuối cùng tôi sẽ chết ở đấy vì mất máu quá nhiều.”



Cô không khỏi sợ hãi, không phát hiện ra mình đang bịt miệng, sững sờ nhìn anh.



“Cô nói cô không thay đổi được gì, cô sai rồi.”



Anh thở sâu, nói cho cô biết.



“Cô đã cứu tôi.”



Cô mở to mắt nhìn, cảm giác hốc mắt hơi ướt át chua xót.



“Cám ơn cô.”



Ba chữ khàn khàn trầm thấp kia nhẹ nhàng vang lên trong phòng.



Cô không tìm thấy giọng nói của mình trong cổ họng. Mà người đàn ông kia để lại câu nói cảm ơn đã muộn rất nhiều năm xong, xoay người đi ra ngoài, lặng lẽ khép cửa phòng lại.