Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 19 :

Ngày đăng: 16:40 18/04/20


Sau đó gian phòng kia hình thành, có một chớp mắt, cô cảm thấy thả lỏng hoàn toàn, cho nên cô tiếp tục kể rõ lại những hình ảnh đó. Nhưng vừa bắt đầu hồi tưởng, khi những hình ảnh trở nên rõ ràng thì cảm giác đau đớn lại trở nên càng sâu.



Cô nghe được giọng mình trở nên đứt quãng, cảm nhận được thân thể đang run rẩy.



“Như Nhân, thả lỏng, em có thể .” Hiểu Dạ nói.



Cô nói sắp xong rồi, ít nhất cô có thể nói xong. Nhưng ngay cả nói chuyện cũng đã trở nên khó khăn. Cô dường như có thể cảm thấy dao găm đang cắt trên làn da cô, máu tươi chảy ra.



Người phụ nữ hoảng sợ càng không ngừng thét chói tai, quanh quẩn ở trong đầu cô.



Cô nhắm mắt lại nhưng cũng không thể đẩy những hình ảnh và âm thanh này xa ra.



“Thả lỏng, đó chỉ là tàn ảnh, không thể ảnh hưởng đến em.”



Giọng Hiểu Dạ dịu dàng mà kiên định truyền đến, cô thở phì phò thử, nhưng máu tươi từ dưới cửa thấm vào, tràn qua cửa sổ, như nham thạch nóng chảy phun trào bắt đầu ăn mòn hòa tan căn phòng của cô.



Khi một mặt tường bắt đầu sụp đổ, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.



“Em có thể, từ từ sẽ được, phòng của em kiên cố an toàn, cho em và người em yêu nhất ở cùng nhau. Nơi đó không bị quấy nhiễu, tình yêu của em có thể, cũng đủ để bảo vệ tất cả.”



Cô thử làm theo cách đó, cô đưa ba mẹ vào, căn phòng lại vẫn sụp đổ. Mẹ đang khóc thút thít, ba hoảng sợ áp vào góc tường.



“Em không thể. . . . . . Em không thể. . . . . . Em không làm được. . . . . .” Cô hoảng loạn nghẹn ngào .



“Em có thể, nhất định có thể. . . . . .”



Hiểu Dạ kiên định nói.
A Lãng hai tay ôm ngực, tầm mắt bất giác lại nhìn về phía Đàm Như Nhân, “Cô ấy cũng nói như vậy, cô ấy nói chưa từng cảm ứng được xa như vậy.”



Hiểu Dạ gật đầu, “Hơn nữa, chị cảm thấy vụ mưu sát kia có chút không thích hợp.”



“Sao lại không thích hợp?”



Cô không trả lời ngay, chỉ trầm ngâm suy tư, sau đó nói: “Chị không chắc chắn, chị cần cùng cô ấy xác nhận lại lần nữa, xem có phải cô ấy có cùng cảm giác như vậy.”



Lời của Ô Hiểu Dạ khiến anh vội quay đầu lại, mở miệng phủ định chuyện này.



“Hai người không nên thử nữa, cô ấy dường như không chịu nổi, chị cũng nói cô ấy rất dễ chịu ảnh hưởng, thân thể có thể xảy ra chuyện. Vừa rồi cô ấy dường như cũng sắp không chịu đựng nổi, có lẽ có thể thử cách khác.”



“Cô ấy sẽ không, phụ nữ kiên cường hơn em tưởng nhiều.” Hiểu Dạ nhàn nhạt nói.



“Em không cho rằng cô ấy có thể thử thêm một lần nữa.” Anh nhíu mày, bất giác đứng thẳng.



Nhìn lo lắng và phản đối trên mặt A Lãng, cô không khỏi nhướn mày. Hiểu Dạ nghĩ có lẽ anh không biết rằng mình đang bày ra bộ dáng đe dọa với cô.



Cô từng thấy vẻ mặt và bộ dáng này ở trên người Cảnh Dã và Hải Dương, thậm chí là người dịu dàng như Mạc Sâm. Cô đã nhìn thấy rất nhiều lần, mỗi khi bọn họ muốn cường điệu lời nói, đều sẽ hít vào ưỡn ngực, đứng thẳng người, cơ bắp thít chặt, dùng hình thể, dáng người, ánh mắt, thủ thế, tản ra uy hiếp vô hình giống như vậy.



Dường như làm như vậy các cô sẽ sợ hãi không bằng.



Thật là, đứa nhỏ này chỉ sợ đã học được cả thói quen tốt lẫn thói quen xấu của ba người đàn ông kia.



Có lẽ bởi vì khi thiếu niên mất mẹ, nên A Lãng luôn đặc biệt khoan dung với phái nữ quanh mình, cũng đặc biệt bảo vệ. Đây không phải lần đầu tiên anh bảo vệ phụ nữ, nhưng lần này dường như hơi khác? Nói đi nói lại, Đàm Như Nhân dường như cũng có phản ứng tốt với anh.