Lãng Tử Xinh Đẹp
Chương 28 :
Ngày đăng: 16:41 18/04/20
Cô càng nói càng nhỏ, càng ngày càng thẹn thùng.
“Không chỉ của anh, còn có em . . . . . .”
Anh không thể ngờ được, nhưng cũng có thể giải thích được một phần tình huống, anh ở cạnh phụ nữ chưa bao giờ không khống chế được như đêm nay.
“Em muốn anh.” Cô bỏ qua tự tôn, ngượng ngùng nói cho anh biết cảm giác của bản thân lúc này, “Em muốn cùng anh, em không muốn anh dừng lại, em hi vọng có thể cảm nhận anh nhiều một chút. . . . . . nhiều hơn một chút. . . . . .”
Lời của cô là xuân dược mê người nhất, khiến anh lại cứng lên.
A Lãng cảm nhận được cô gái dán vào phía sau anh hơi run rẩy, hơi thở ấm áp trở nên dồn dập, nhưng cô không lùi lại, vẫn dán chặt vào anh, không rời đi.
Nó an ủi anh, nhưng cũng càng làm cho anh vì cô mà cảm thấy sợ hãi.
Anh rất muốn tin tưởng cô, nhưng dù vậy, dù anh chỉ bị cô ảnh hưởng, anh vẫn mang dòng máu của người kia, có di truyền hệ số bạo lực. Nghĩ đến vết thương trên người cô, anh liền cảm thấy rợn tóc gáy, lần mất khống chế sau có thể sẽ tạo thành hậu quả càng đáng sợ hơn.
Người đàn ông này lại đang trách bản thân, Như Nhân rõ ràng nghe thấy ý nghĩ của anh.
Anh bị chuyện kia ảnh hưởng sâu như vậy, bị thương nặng như vậy. . . . . .
Cô có thể cảm nhận được anh nắm thật chặt nắm tay, cơ bắp càng thêm siết chặt. Như Nhân đau lòng thở sâu, lại nói: “Đêm hôm đó, không phải lỗi của anh; Đêm nay, cũng không phải lỗi của anh. Anh thật sự khác ông ta, ông ta rất tà ác, nhưng anh. . . . . . Anh rất xinh đẹp. . . . . .”
Từ hình dung này khiến anh kinh ngạc.
Xinh đẹp là từ cách xa anh cả ngàn dặm. Anh biết bộ dạng mình không tệ, nhưng thật sự không đến mức tuấn mỹ, càng miễn bàn là xinh đẹp. Chẳng lẽ cô là cảm thấy anh có chút đàn bà? Anh tuy không cao như Đồ Cần, nhưng tuyệt đối không lùn, nội tiết tố phái nam của anh tràn đầy, cơ bắp cũng khá phát triển. . . . . .
Ý nghĩ lộn xộn của anh gần như chọc cười cô.
“Em không có ý đó.” Cô cắn môi, nhịn cười.”Anh không đàn bà chút nào.”
“Anh không phải.” Cô đè nén kích thích, dịu dàng kiên định nói cho anh: “Ông ta sử dụng bạo lực để làm tổn thương người khác; anh sử dụng bạo lực là vì bảo vệ, là để ngăn chặn tổn thương tiếp tục xảy ra.”
“Sao em có thể chắc chắn như vậy?” A Lãng nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình quanh quẩn trong sương mù, mới phát hiện anh đã mở miệng.”Làm sao em biết anh sẽ không làm ra những chuyện giống ông ta.”
“Bởi vì anh biết đó là không đúng, bởi vì anh luôn luôn biết rõ ràng giới hạn ở đâu, bởi vì không đến lúc thực sự cần thiết anh sẽ không sử dụng bạo lực, cũng bởi vì cho dù không khống chế được anh vẫn bận tâm đến cảm nhận của em. . . . . . Anh khác ông ta, anh biết thế nào là yêu, ông ta không biết. Bởi vì như thế, cho nên em mới yêu anh. . . . . .”
Thông báo của cô đột ngột, không hề báo trước, siết chặt lấy linh hồn anh, khiến anh chấn động.
Anh nghĩ mình nghe lầm, kéo tay cô ra, bỗng nhiên xoay người lại nhìn cô.
Cô gái ở trong màn sương mù bé nhỏ lại ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, môi mềm ướt át. Anh đột nhiên xoay người, khiến cô có chút khẩn trương. Cô thu tay nhưng không chạy trốn, vẫn không chạy trốn.
“Em nói. . . . . .” Anh nhìn cô chằm chằm, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập nhanh, thậm chí gần như cảm thấy có chút ù tai, nhưng anh vẫn nghe thấy mình khàn khàn hỏi, “. . . . . . Cái gì?”
Như Nhân ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, hai tay nhỏ bé áp lên lồng ngực như muốn vỡ òa.
Hai mắt của anh sáng ngời, thoạt nhìn gần như có chút hung ác.
Vẻ mặt kia giống như sói, khiến cô có chút sợ hãi, chỉ có một chút thôi.
Áp vào lưng anh, đọc tâm của anh để nói chuyện, thật sự dễ dàng hơn nhìn anh, đối mặt với anh rất nhiều.
Cô không nhìn rõ anh, không thể chắc chắn anh đang nghĩ cái gì, nhưng khát vọng mãnh liệt nặng nề từ trên người anh trào ra cổ vũ cô.
“Em yêu anh.” Như Nhân run rẩy hít vào một hơi, bày tỏ nỗi lòng với anh. Mỗi một chữ đều khiến tim cô đập nhanh hơn, mạnh hơn. Cô mở miệng thừa nhận.
“Đối với em, anh là tia sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối, vì có anh mà em mới không phát điên. . . . . . Anh mới là kỳ tích. . . . . . Mà em, luôn luôn yêu anh. . . . . .”