Lãng Tử Xinh Đẹp
Chương 30 :
Ngày đăng: 16:41 18/04/20
Sương tan đi.
Trời dần dần sáng.
Chân trời phía đông nơi giao nhau giữa ngày sáng và đêm tối có một ngôi sao sáng ngời lấp lánh.
Phòng của anh có thể nhìn thấy biển.
Cô tỉnh lại từ giấc mơ, cảm thấy người đàn ông khoan khoái sau lưng cô, ôm cô, hơi thở chậm rãi, tim đập có quy luật. Chân anh dài cường tráng áp lên đùi cô, cánh tay ngăm đen một tay trên một tay dưới vắt ngang gáy và eo cô, bàn tay to thì đặt trong lòng cô.
Thật ấm áp.
Mới đầu cô không thể hiểu được vì sao mình có cảm giác như lềnh bềnh trong nước, sau đấy cô biết anh đã tỉnh rồi, có lẽ luôn luôn tỉnh.
Tâm hồn anh cứ mở ra mà không hề phòng bị, dịu dàng vây quanh cô, bảo vệ cô.
Đã rất lâu rồi cô chưa được ngủ ngon như vậy, sâu như vậy, thả lỏng như vậy. Khi anh ở bên cô, cô chỉ cảm nhận được anh, chỉ để ý đến anh. Mà tâm hồn người đàn ông này, mạnh mẽ lại xinh đẹp, chống đỡ tất cả cho cô, để cô cảm thấy bình tĩnh.
Anh nhìn nắng sớm xa xa trên biển, nhìn cảnh vật thay đổi, đám mây trôi lững lờ.
Anh và cô cùng chìm vào biển sâu ấm áp, để cô cùng bồng bềnh giữa đám mây mềm mại, để cô cùng cảm nhận sự tự do và yên tĩnh sâu trong nội tâm của anh.
Cô bất giác phủ lên bàn tay to của anh, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh. Anh nắm tay lại, cùng ngón tay cô giao nhau.
Cô phát hiện ra phía trên có vết sẹo cũ đã nhạt, sau đấy cô nhìn thấy trong trận tuyết ở châu Úc, có người đàn ông lấy dao đâm anh bị thương.
Anh không che giấu. Anh để cô xem tất cả những gì đã trải qua, không hề giấu giếm.
Cô bất giác xoay người vào lòng anh, nhìn đôi mắt đen sâu âm u của anh.
Trên cơ thể người đàn ông này có rất nhiều sẹo, cũ, mới, to, nhỏ, vết dao, bỏng lửa, vết đạn. Mỗi khi cô khẽ vuốt qua những vết thương kia, cô có thể nhìn thấy.
Anh ở Paris, ở Ai Cập, ở Newyork. . . . . . Ở Scotland, ở Nhật Bản, ở Thái Lan. . . . . . Anh đã từng đi qua sa mạc, xuyên qua đầm lầy, leo lên núi cao, tiến vào biển lớn, thậm chí đã từng đến Nam Cực. . . . . .
Anh đi đến những nơi cô chưa bao giờ nghĩ đến; anh gặp được những chuyện cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Đàm Như Nhân thật sự là cô gái tốt, cuộc sống của cô đáng lẽ nên rất tốt, có đối tượng tốt, mà không phải là người đàn ông như anh.
Nhưng anh không thể buông tay, cánh tay dài của anh ôm cô lại thật chặt.
“Anh có một giấc mơ, một giấc mơ nho nhỏ. Anh cứ nghĩ anh đã quên, đã sớm từ bỏ, nhưng anh không. . . . . .”
Anh thâm tình nhìn cô, tiếng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai cô, con ngươi tối tăm xuyên qua gương nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
“Anh hi vọng có gia đình của mình. Anh thề anh sẽ không đánh người phụ nữ của anh, sẽ không đánh con anh. . . . . .”
Cô không nhịn được run rẩy, nhìn người đàn ông đang ôm cô nói ra khát vọng sâu trong nội tâm anh, sâu nhất.
“Anh muốn có một gia đình.”
Anh lặng lẽ nói, rất nhỏ, rất nhỏ, khiến lòng cô cũng run rẩy.
“Anh thề, anh sẽ yêu em, đến ngày thế giới này diệt vong.”
Giữa nắng sớm vàng óng ánh, gương mặt anh như phủ thêm một lớp vàng.
“Nhân Nhân, xin em hãy gả cho anh.”
Đó là lời khẩn cầu, không phải hỏi. Anh không hỏi, bởi vì anh không muốn nghe thấy đáp án khác.
“Xin em.” Anh nói.
Giọng anh vô cùng khàn khàn, có chút không thấp thỏm.
Cô nắm cánh tay anh đang ôm lấy mình, cảm nhận tim anh đập thình thịch, sự căng thẳng và bất an của anh trộn lẫn sâu bên trong tình yêu. Hai mắt Như Nhân đẫm lệ xoay người trong lòng anh, ngửa đầu nhìn người đàn ông kia, nở nụ cười.”Anh không cần xin em, gả cho anh luôn là mộng đẹp mà em không dám với tới. Chỉ cần anh muốn, em sẽ cùng anh đi đến chân trời góc biển, đi với anh đến tận cùng thế giới.”
Con ngươi đen của anh ánh lên ánh sáng lấp lánh.
Niềm vui sướng vô hạn điên cuồng trào dâng, anh cúi đầu hôn môi cô gái trong lòng. Cô vừa khóc vừa bật cười.