Lãng Tử Xinh Đẹp
Chương 34 :
Ngày đăng: 16:41 18/04/20
Trong đôi mắt đen của anh hiện lên vẻ buồn bã, đôi môi mỏng mím lại.
Cô nhìn anh, dịu dàng nói: “Em biết anh muốn bảo vệ em. Chuyện anh không muốn em biết, em sẽ không cố ý nhìn lén, cho nên em mới phải hỏi. Em có thể không hỏi, nhưng chuyện này có liên quan đến em, người kia cầu cứu em, chung quy em sẽ biết. Mà em mong rằng là do anh nói cho em.”
A Lãng nhíu mày, nhìn cô.
Anh biết cô nói không sai, nhưng anh không muốn cô bị liên lụy.
“Em đã bị quấn vào trong đó rồi.” Cô dịu dàng trần thuật sự thật này, “Em nghĩ anh ta biết em quen anh, cho nên mới tìm tới em.”
Gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, anh có chút buồn phiền.
“Sao lại thế này? Tiểu Nhân bị cảm nắng sao?” Phượng Lực Cương đến trước mặt hai người, đưa đồ uống vận động tới.
“Không phải.” Anh nhận đồ uống vận động, nhìn cô gái đang ngóng nhìn trong lòng. Cô không mở miệng ép anh, không có cố ý dò xét đọc suy nghĩ của anh.
Cô có thể, cô có khả năng đó, nhưng cô không làm như vậy.
Cô tôn trọng anh, hơn nữa cô muốn sự tin tưởng của anh, cô yêu cầu sự tin tưởng của anh.
Anh điên cuồng muốn bảo vệ cô, rời xa tất cả ưu phiền, nhưng anh biết rõ đó không phải biện pháp giải quyết vấn đề.
Dịu dàng trong mắt cô, lặng lẽ yêu cầu.
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, anh thở sâu, thoải mái mở lòng, dỡ bỏ phòng bị trong lòng, ngẩng đầu nhìn Phượng Lực Cương, nói: “Nhân Nhân cảm ứng được, một Mak khác.”
Mak? Một Mak khác?
Phượng Lực Cương ngẩn ngơ, “Ý cậu nói là A Chấn?”
“Không, một người khác.” Vẻ mặt A Lãng âm u, ôm chặt cô gái trong lòng.
Lực Cương nghe vậy, thân thể chấn động.
“Cứt chó, cậu nói là. . . . . . Tôi cho rằng cậu ấy đã chết rồi. . . . . .”
Tất cả bọn họ đều cho rằng người kia đã chết, không ai ngờ anh ta còn sống. Dù sao ở dưới trạng thái đó, người bình thường đã sớm chết.
“Không.” A Lãng nhìn anh, nói: “Cậu ấy còn sống, Mak bắt cậu ấy sống.”
Lúc này cô gái trong lòng khẽ hít vào một hơi. Anh biết, cô đã hiểu hình ảnh vừa mới nhìn được.
Phòng thí nghiệm, phòng mổ, dụng cụ khoa học, còn có người còn sống . . . . . .
“Làm sao có thể?” Mặt Như Nhân trắng xanh nhìn A Lãng, “Chuyện này. . . . . . Thật sự có thể xảy ra sao?”
A Lãng nói cho cô: “Những nhà khoa học hàng đầu bị mưu sát đều nghiên cứu liên quan đến khoa học kỹ thuật .”
Phượng Lực Cương không nói gì, trừng mắt với A Lãng, thật lâu mới nói ra một câu: “Nếu đây là thật sự, quả thực sống không bằng chết.”
“Cậu ấy muốn chết, nhưng cậu ấy không làm được. . . . . .” Như Nhân run rẩy, “Cậu ấy đã thử, nhưng bọn họ, bọn họ. . . . . .”
A Lãng ôm chặt cô, xoa cánh tay nổi da gà của cô. Thế nên anh không muốn nói cho cô, anh biết cô sẽ có cảm giác gì.
Đó rõ ràng là ác mộng.
Nếu có thể, anh thật sự tình nguyện cô cái này không biết gì hết.
“Loại chuyện này không nên diễn ra. . . . . . Loại chuyện này sao có thể diễn ra. . . . . .” Cô không thể tưởng tượng nổi tình cảnh của người nọ. Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, Như Nhân nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn A Lãng, “Em phải giúp cậu ấy, em nhất định phải giúp cậu ấy. . . . . .”
Anh nắm tay cô, hứa hẹn.
“Chúng ta sẽ.”
A Lãng giương mắt nhìn Lực Cương, “Cậu ấy muốn cứu một người phụ nữ, một nhà khoa học tên là Rain. Ở nơi đó cô ấy là người duy nhất định giúp cậu ấy. Nhưng cô ấy thất bại, tuy trốn thoát nhưng cô ấy hiển nhiên là mục tiêu kế tiếp của tên hung thủ kia. Nếu có thể tìm thấy cô ấy, tôi nghĩ chúng ta có thể xác định nơi ẩn thân thật sự của Mak rồi.”
“Cô ấy ở đâu?” Phượng Lực Cương hỏi.
Suy nghĩ này khiến cô sợ hãi.
Không thể tiếp tục đè nén khát vọng muốn gặp anh. Khi cô nhận ra thì cô đã bắt đầu chạy tới, cô đi qua sân, chạy ra đường lớn.
Cô không nhận ra cô đã quên đi giày, không nhận ra cô chỉ mặc áo sơmi của anh, không nhận ra các vì sao còn đang lặng lẽ lấp lánh trong đêm đen, không nhận ra đám cỏ còn cao hơn đầu người ở hai bên bờ ruộng đang đung đưa theo gió, không nhận ra căn nhà phía sau đã sáng đèn, không nhận ra nước mắt nóng bỏng đang trào ra khỏi hốc mắt như vũ bão, không nhận ra gió lạnh của thổi tung mái tóc dài của cô.
Cô chạy về phía anh, chạy như điên.
Chiếc xe kia ngừng lại ở phía trước, nhưng cô thì không. Cô lao vào trong lòng người đàn ông vừa nhảy xuống xe.
Anh ấm, chân thật mà ấm áp, trái tim còn đang đập.
Tuy rằng phong trần mệt mỏi, đầy người mồ hôi, râu cũng không cạo, nhưng anh là chân thật.
A Lãng không thể tin được mình lại thấy cô, anh ôm chặt cô gái đi chân trần, mặc áo của anh, tóc tai bù xù chạy vội đến đây, hôn lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, lẩm bẩm: “Trời ạ, em làm anh giật cả mình! Sao em lại không ngủ? Anh nghĩ rằng em còn đang ngủ, lẽ ra giờ này em phải ngủ rồi. . . . . .”
“Em cảm nhận được anh, em đã cho rằng em điên rồi, nhưng em cảm nhận được anh. . . . . .” Cô rơi lệ đầy mặt, vừa khóc vừa cười hôn lên khuôn mặt bẩn thỉu của anh.
Một dòng khí nóng dâng lên, anh ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi, anh nên báo cho em trước, nhưng khi bọn anh xuống máy bay đã rất trễ, cho nên không gọi điện thoại. Anh muốn sớm gặp em, liền trực tiếp lái xe về.”
“Em yêu anh. . . . . .” Cô nâng mặt anh, hôn môi anh, mắt anh, mũi anh, dùng hết sức ôm anh, cảm nhận anh. Hai mắt cô đẫm lệ, nức nở, nói: “A Lãng, em yêu anh. . . . . .”
Dưới ánh sao, cô đẹp kỳ lạ.
Cô gái này khiến thế giới ảm đạm thất sắc.
Cổ họng anh căng cứng, tình cảm đối với cô dập dờn trong lòng. A Lãng ôm cô, khàn khàn nói: “Anh đi khắp thế giới, muốn tìm được người sẽ yêu anh, dù cho linh hồn anh có dơ bẩn cũng vẫn ôm lấy anh, tình nguyện sinh con của anh, cùng anh nắm tay nhau đi đến bạc đầu. Anh luôn luôn không tìm được, anh đã cho rằng anh không thể tìm được. . . . . .”
Cô khẽ nấc ra tiếng, ôm chặt người đàn ông cao lớn này, “Em sẽ sinh con cho anh, em sẽ yêu anh cả đời, đừng rời khỏi em nữa, không cho phép anh lại rời khỏi em. Về sau anh đi đâu em sẽ theo đó, có nghe không? Em không muốn một mình, không muốn. . . . . .”
“Được.” Anh vùi mặt trên vai cô, khàn khàn nói: ” Được.”
Anh cũng không muốn trải qua chuyện như vậy nữa, thật sự.
Trong suốt nhiệm vụ, anh luôn nghĩ đến cô, lo lắng Mak sẽ tấn công nơi này, lo lắng cô sẽ té ngã, sẽ bị thương, sẽ cảm ứng được một án mạng khác. Mặc dù có ba người đàn ông anh tin tưởng nhất trong cuộc đời này bảo vệ cô, anh vẫn không thể khống chế lo lắng mình sẽ mất cô, lo lắng không được gặp lại cô.
Cô gái này là thịt trong tim anh, anh không thể lại buông cô ra lần nữa.
Lần này để cô lại chỉ làm cho anh hiểu ra một chuyện, so với việc để lại cô ở lại nơi anh không nhìn thấy, anh thà rằng giấu cô trong túi mang theo bên mình.
“Sống cùng nhau, chết cùng nhau.” Cô vừa cười vừa khóc nói ra suy nghĩ của anh.
“Cả đời cả kiếp.” Anh gật đầu.
”Cả đời cả kiếp.” Cô hứa hẹn.
Mắt A Lãng hơi ẩm ướt, ôm cô ở trong ngực, ôm rất chặt rất chặt.
Trong giây phút đó, anh biết rằng mình sẽ có một gia đình hạnh phúc, cùng cô nắm tay nhau đến bạc đầu.
Lúc này anh dù chết cũng muốn giữ vững lời thề và hứa hẹn này.
Sao kim ở chân trời phía Đông lấp lánh, anh cúi đầu thâm tình hôn cô gái anh yêu, ở bên môi cô nhỏ giọng nói: “Nhân Nhân, anh yêu em, rất yêu rất yêu em. . . . . .”
Cô biết, cô có thể dễ dàng cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt của anh, nhưng cô tin rằng cả đời cô sẽ nghe không chán những lời này.
Trong gió lạnh buổi sớm cô hôn trả anh, một lần lại một lần, một lần lại một lần nữa, cho dù xe jeep đã lặng lẽ chạy qua bên cạnh cũng không phát hiện.
Trời dần sáng.
A Lãng ôm cô gái quần áo không chỉnh tề, chật vật lại đáng yêu vô địch trong lòng, bước đi dưới ánh rạng đông vàng óng. Anh rất mệt, mệt muốn chết, nhưng anh không nỡ thả cô xuống.
Cô gái này là vật báu cả đời anh cũng không muốn buông ra.
Cho nên, dù anh mệt cũng không chịu buông cô ra, tình nguyện cứ ôm cô như vậy, bước về phía nắng mai, từng bước đi về nhà. . . . . .