Lãng Tử Xinh Đẹp
Chương 7 :
Ngày đăng: 16:40 18/04/20
Khi anh tìm được cô gái kia, cô đang đứng ở trong vườn.
Tối hôm qua có một giây anh cho rằng mình đã gặp ma.
Nửa đêm từ trong mơ tỉnh lại, anh thấy một cô gái đứng ở bên giường, ngay sau đó lập tức biến mất.
Ánh mắt của anh và cô chạm vào nhau, anh nhận ra khuôn mặt giật mình chột dạ đó, bây giờ đã gặp được rồi.
Cô ở trong giấc mơ của anh, sau đó xuất hiện bên cạnh giường anh, còn mặc áo ngủ bằng bông màu trắng mê người. Lúc anh vươn tay, thậm chí còn cảm nhận được lớp đăng ten ren mềm mại thoải mái lướt qua tay.
Anh không cho rằng mình còn nằm mơ, nhưng cô lại biến mất.
Trong một giây ngắn ngủn, anh thực mẹ nó cho rằng mình thấy ma, nhưng anh nhận ra cô, nhận ra cô gái này còn sống.
Đàm Như Nhân.
Cô tên Đàm Như Nhân, là bạn học cấp hai của anh, lúc ban ngày cô đã nói vậy.
Có lẽ anh nhìn nhầm hoặc đơn giản là chuyện xảy ra lúc ban ngày đã khiến cho anh buổi tối cũng mơ thấy cô, nhưng cảm giác kỳ lạ kia cứ quanh quẩn trong lòng không đi.
Cho nên, anh đến chợ.
Anh chỉ đi chọn mua tạp hoá, anh tự nói với mình như vậy, sau đó thuận đường nhìn cô gái kia, xác định một chút tình huống thôi. Tuy rằng chính anh thực ra cũng không rõ, anh muốn xác định tình huống gì.
Nhưng từ trước đến nay anh rất tin tưởng trực giác của mình, cô gái kia có vấn đề. Nhưng cô không ở đó, quầy hàng của cô không có người.
Ông chủ quán cách vách nói hôm nay cô chưa tới.
Cô không đến ngược lại càng khiến anh để ý. Muốn tìm người đối với anh mà nói chưa bao giờ là chuyện khó, hơn nữa anh biết có thể tìm được địa chỉ của cô ở đâu.
Anh không có kỷ yếu cấp hai, nhưng Đồ Ưng có.
Cho nên anh đến nhà họ Đồ, đi qua nhà ăn cùng hành lang hoa, lên tầng hai, trên giá sách trong phòng Đồ Ưng tìm được quyển kỷ yếu tốt nghiệp. Cô nói là lớp bảy, anh lật đến trang lớp bảy, tìm được ảnh chụp của cô.
Cô bé trong ảnh chụp rất trẻ nhưng có vẻ u ám, dù là chân dung lớn hay là ảnh cắt từ sinh hoạt hàng ngày, nhìn cô vẫn có chút âm trầm, trên mặt không có chút tươi cười, chỉ đứng cứng ngắc.
Thật không ngờ anh sẽ trực tiếp như vậy, cô cứng đờ một giây mới phản ứng kịp, nói: “Cái gì. . . . . . Cái gì? Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không có. . . . . .”
Nếu cô không ngập ngừng, không lắp bắp, không cứng đờ một giây, không chột dạ chuyển tầm mắt, có lẽ anh sẽ tin cô.
“Đàm Như Nhân.” Anh vươn tay nắm nhẹ cằm của cô, nói: “Tôi nhìn thấy cô.”
Cô lại cứng đờ, nuốt nước miếng, mắt sáng liếc sang bên cạnh, liếm môi phủ nhận: “Tôi. . . . . . Tôi không hiểu anh đang nói gì. . . . . .”
Sáng sớm sương sớm hơi ẩm còn chưa hoàn toàn biến mất, vườn rau còn ẩm ướt, tràn ngập hương thơm của bùn đất và rau quả.
Cô ở bị bắt được trong vườn trồng Vani, Húng Quế, Oải Hương, Mê Điệt. . . . . . Mùi thơm của cây cỏ tràn ngập trong phổi, nhưng đậm nhất ngào ngạt nhất là hương vị của anh.
“Bé ngoan, nếu cô muốn nói dối, thử không lắp bắp sẽ tương đối có sức thuyết phục hơn đấy.”
“Tôi chỉ là. . . . . . Tôi rất hồi hộp. . . . . . Anh anh. . . . . .” Cô thở khẽ, cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nóng lên, nói: “Anh khiến tôi rất hồi hộp. . . . .”
“À.”
Anh nhẹ nhàng lên tiếng, dường như rốt cục hiểu tại sao cô lại lắp bắp. Cô còn chưa kịp thở phào đã thấy anh mở miệng.
“Tôi biết tôi khiến cô hồi hộp.” Anh cúi người cúi đầu áp lại càng gần, chỉ ra trọng điểm: “Nhưng nếu không phải cô có tật giật mình, vì sao thấy tôi lại phải chạy?”
Hả? Cô trừng mắt nhìn, bất giác đỏ bừng cả mặt nhìn về phía người đàn ông đè trên người .
“Tôi. . . . . . Tôi làm sao mà biết. . . . . .” Cô yếu ớt lẩm bẩm, sau đó mới lấy lại tinh thần, vội vàng sửa lời biện giải, “Không phải. . . . . . Ý tôi là. . . . . . Tôi chạy. . . . . . Đương nhiên là vì. . . . . . Anh đuổi theo tôi. . . . . . Nhìn anh rất hung dữ”
Anh rất hung dữ?
Khóe mắt A Lãng hơi run rẩy.
Cô lại liếm môi, lo lắng nói: “Này. . . . . . Anh có thể đứng lên trước hay không, tôi. . . . . . Anh đè tôi. . . . . . Không thở nổi rồi. . . . . .”
Hí mắt nhìn cô thở hổn hển, anh cười xấu xa, “Cô nói cho tôi biết trước, cô ở trong phòng tôi làm gì?”