Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 1 : Lầm phu quân
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
Xuyên qua đến… trên giường!!!
“Tuyết, trên lãnh địa này khắp nơi đều là tuyết trắng. Nàng là dâm phụ cũng được, là quỷ dạ xoa cũng được, dù là gì thì nàng vẫn là hoàng hậu của ta. Bởi vì, ta muốn diệt trừ nhà Hạ Lan, cũng muốn lấy bằng được thứ đó…”
Chu quốc. Hai ngàn năm trước.
Nàng… Vẫn chưa chết sao? Có thể mở mắt, được nhìn thế giới này một lần nữa, thật tốt biết bao.
Hạ Lan Phiêu từ từ khôi phục lại ý thức, chỉ cảm thấy cái cảm giác đau đớn đến nghẹt thở sau tai nạn xe trong nháy mắt đã tiêu tan, giờ chỉ còn cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái không diễn tả được bằng lời. Nàng chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mình, đôi chân, khuôn mặt, thở dài một hơi thật sâu. Cuối cùng nàng dám chắc rằng mình không bị mất cái tay hay cái chân nào sau tai nạn vừa rồi, thậm chí còn chả có vết thương nào cả. Mặc dù tình huống thế này thật quái lạ, nhưng nàng vẫn phải thật lòng cảm tạ sự nhân từ của số phận.
Thật đúng là may mắn. Rõ ràng nàng đã lao vào chiếc xe Mercedes Benz màu đỏ ở phía đối diện, nàng nhìn thấy ánh lửa ngút tận trời, không ngờ đến giờ lại bình an vô sự… Là do y học đã quá phát triển, hay là số nàng quá may mắn? Chiếc giường này, thật là mềm mại dễ chịu…
Hạ Lan Phiêu hứng thú dào dạt nằm ở trên giường vặn vẹo thân mình, chiếc giường phát ra tiếng kêu “kẽo kẹt”, ở trong căn phòng yên tĩnh lại càng vang dội khác thường. Đến lúc hai mắt nàng có thể thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, nàng đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người đang âm thầm nhìn mình. Ánh mắt kia, thật dữ dội, cứ hừng hực như lửa, dường như đã quan sát nàng một hồi lâu.
“Ai đó?”
Hạ Lan Phiêu thoạt nhiên vừa quay đầu lại, đã phát hiện bên kia giường có một nam nhân nửa thân trần, đang nằm nghiêng trên giường thích thú nhìn nàng. Người đó mặc áo đơn bằng vải dệt màu đỏ nhạt, mái tóc thật dài bừa bộn xõa tung trên bả vai, có vài sợi lòa xòa giữa trán, cũng che đi một nửa dung nhan tuyệt mĩ. hắn có đôi mắt xếch hẹp dài, tà mị, bờ môi hơi mỏng, mang theo ý cười như có như không, phảng phất vẻ mĩ lệ xinh đẹp không thuộc về nhân gian. Khuôn ngực tuyết trắng của hắn phơi bày ra ngoài, xương quai xanh tinh xảo, khiến cho Hạ Lan Phiêu nhìn thấy không nhịn được muốn nuốt nước miếng.
Hắn quan sát thấy vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu như vậy, tà mị cười: “Chủ nhân, rốt cuộc ngài có định tiếp tục hay không? Ngài cứ do dự không quyết như vậy cũng không phải là tốt đâu.”
Hắn.....hắn.....hắn.... hắn... hắn là ai vậy? Hắn làm sao lại ở trong phòng nàng? Chẳng lẽ hắn định đến cướp sắc? Còn nữa, nàng đang ở chỗ quái nào vậy nhỉ? Tại sao nàng lại nằm trên một cái giường rộng lớn đến vậy, còn hoa lệ đến phát sợ như thế này? Rốt cuộc là kẻ nào đang đùa giỡn nàng đây?
Hạ Lan Phiêu hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt, theo bản năng nhìn lại thân thể mình, bi ai phát hiện ra bản thân cũng quần áo lộn xộn, bộ ngực sữa đã hở ra mất một nửa. nàng vội vàng kéo chăn mền lên che trước ngực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Anh, cút ra ngoài cho tôi.”
“Lẽ nào chủ nhân không hài lòng với ta? Vậy thì, chỉ còn cách đổi người thôi.”
Nam nhân mỉm cười đứng dậy, từ một đầu giường khác lại truyền đến tiếng kêu sột soạt. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn bên kia giường, chỉ thấy ba nam nhân tóc tai cũng bù xù, nửa thân trần đang nịnh nọt bò đến bên cô. Mấy người này thành thục hôn lên tóc Hạ Lan Phiêu, hôn lên cổ tay, lên cổ, cũng thành thạo cởi bỏ quần áo. Đúng vào lúc bọn họ gần như đã cởi sạch hết, Hạ Lan Phiêu nhắm mắt lại, hét lớn một tiếng: “Dừng lại hết cho ta!”
Chuyện quái gì đang diễn ra? Tại sao trên giường nàng lại có bốn gã nam nhân? Chẳng lẽ đây chính là 5P trong truyền thuyết? Trời ạ, rốt cuộc đang xảy ra cái chuyện gì? Nàng nhất định đang nằm mơ rồi!
Hạ Lan Phiêu hung hăng tự nhéo mình một cái, sau đó liền cảm thấy rất đau. Vẻ mặt nàng phát lạnh, lạnh như băng nhìn bốn nam nhân xuất hiện trên giường mình, mà mấy người này đều hướng nàng quỳ gối, miệng chỉnh tề nói: “Nô tài hầu hạ không chu toàn, xin chủ nhân thứ tội!”
“Mau đứng lên! Các người rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy!”
“Xin chủ nhân bớt giận.” Một gã thoạt nhìn rất nho nhã cắn răng nhìn Hạ Lan Phiêu: “Nếu như chủ nhân không vui, hãy phạt roi Linh Lung, xin đừng trút giận lên Lục Ngọc.”
“Xin đừng! Đánh ta là được rồi! Khụ khụ! Chủ nhân bớt giận! Nô tài nhất định sẽ hầu hạ chủ nhân thật tốt!”
Tận mắt thấy Linh Lung và Lục Ngọc vì chuyện ai bị phạt roi mà khắc khẩu, Hạ Lan Phiêu cũng ngơ ngác nhìn chiếc roi ngựa nằm ngay trong tầm với ở trên giường, trong lòng một mảnh mờ mịt. Đám người kia sợ bị vụt roi, dồn dập lấy lòng Hạ Lan Phiêu, chỉ có gã đàn ông yêu nghiệt là vẫn lặng lẽ nhìn cô, nụ cười tươi như hoa, nhưng trong mắt là một mảnh rét lạnh. Hạ Lan Phiêu gian nan mở miệng: “Tôi mệt.”
“Tôi còn chưa hề làm chuyện quan hệ bất chính!” Hạ Lan Phiêu tuyệt vọng nói.
“Ai tin chứ!” Thục phi xen miệng vào: “Lúc ta đến, các người vẫn còn đang ở trên giường làm xằng làm bậy! Mà còn có đến bốn gã nam tử! Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không thốt nên lời…”
Thục phi vẻ mặt e thẹn nhào vào trong lòng Tiêu Mặc, thoạt nhìn thật là mềm mại vô song. Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, cặp mắt đen nhánh ngập tràn sự chán ghét sâu sắc. Hắn chậm rãi đi đến bên Hạ Lan Phiêu, cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Tưởng rằng Trẫm không dám động vào ngươi, hết lần này đến lần khác muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của Trẫm, đúng không? Nhưng mà, Trẫm sẽ không cho ngươi toại nguyện —— Trẫm muốn cho ngươi thấy Hạ Lan gia tan cửa nát nhà, Trẫm muốn ngươi sống không bằng chết.”
Tiêu Mặc bình tĩnh nói, sau đó nâng cao tông giọng: “Ái phi nói rất đúng —— hai mươi roi, một roi cũng không được thiếu. Nếu như hai mươi roi còn chưa đánh chết được nàng, để nàng cả đời sống trong Phượng Minh cung, không có lệnh của Trẫm vĩnh viễn không được bước khỏi cửa cung một bước.”
“Hoàng thượng, hay là cho hoàng hậu một cơ hội đi.” Tiêu Nhiên có phần không nỡ: “Hình phạt hai mươi roi hình như hơi nặng.”
“Vậy thì ba mươi roi.”
“Hả? Đừng vậy chứ! Đau quá”
Roi, từng nhát đánh xuống tấm lưng mềm mại của Hạ Lan Phiêu.
Khi roi đầu tiên chạm đến da thịt nàng, nàng đau đớn co quắp thân mình thành một đường cong, cảm giác nóng bỏng trên lưng cứ mau chóng thiêu đốt. Đến khi kết thúc lần vụt roi thứ hai, nàng đã đau đến mất cảm giác rồi. Hạ Lan Phiêu hơi mở mắt, chứng kiến khung cảnh chói sáng nơi đỉnh đầu, cảm nhận sinh mệnh rời đi từng chút một.
Có lẽ, nàng sắp chết rồi. Nàng thật sự không nghĩ tới sẽ xuyên qua, càng không nghĩ tới sẽ gặp phải cái xác không tử tế, xuyên thẳng lên một nữ nhân phiền toái như vậy… Mà nàng sắp bị nàng ta hại chết rồi!
“Biết sai chưa?”
“Tôi… Tôi không sai… Tôi chưa từng làm gì cả…”
Mặc dù đã đau đến mức sắp ngất đi, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cắn răng quật cường nhìn Tiêu Mặc, không một chút nào bằng lòng yếu thế. Tuy nói nàng mang đến nhiều phiền toái cho hắn, lần lượt khiêu chiến uy nghiêm của hắn, nhưng giờ không phải lúc trở mặt với Thái hậu và Hạ Lan Thụy. Để cho nàng ta tiếp tục làm Hoàng hậu của hắn cũng được, để bọn họ tiếp tục an tâm. Thế nhưng, Hắn không giết nàng, cũng không có nghĩa là hắn sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng…
“Hoàng thượng, ta thấy thôi bỏ đi.” Tiêu Nhiên nhìn Hạ Lan Phiêu, mỉm cười mở miệng: “Hoàng hậu hẳn là đã học được bài học kinh nghiệm rồi. Nếu đánh tiếp, mất mạng người, chỗ Thái hậu kia cũng khó ăn nói.”
“Tiếp tục đánh.”
Tiêu Mặc bình tĩnh phát lệnh, bọn thị vệ cũng chỉ cố bán mạng quất vào lưng Hạ Lan Phiêu. Quần áo của nàng đã sớm bị roi đánh cho rách bươm, bị máu tươi nhiễm đỏ, cảm giác nóng bỏng cũng nhanh chóng bùng lên. Hạ Lan Phiêu trước còn kêu gào cứu mạng, nhưng về sau lại không còn tiếng động nào. Nàng cắn chặt môi, hàm răng sắc nhọn đã cắn nát môi. Máu tươi, chậm rãi lan tràn khắp khoang miệng, ngập ngụa tanh tưởi. Thế nhưng, nàng vẫn quật cường cắn môi, móng trên hai bàn tay cũng cắm sâu vào da thịt, máu tươi đầm đìa.
“Biết sai chưa?” Tiêu Mặc tiếp tục hỏi.
“Tôi không sai…”
Hạ Lan Phiêu mỉm cười nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy khung cảnh xung quanh ngày càng mơ hồ. Mà nàng, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại. Nàng không nghe thấy tiếng thét chói tai của Thục phi, không nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của mấy gã thị vệ, tất nhiên cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên. Hạ Lan Phiêu chỉ nặng nề chìm vào giấc ngủ, toàn bộ thế giới chỉ là một màu hắc ám.