Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 160 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Vì vậy, đám người Hạ Lan Phiêu liền được tiểu tăng cung kính mời ở bên trong chùa, cửa chính của chùa cũng bị các tăng nhân đóng chặt lại, ngăn trở tất cả liên hệ với ngoại giới. Hạ Lan Phiêu bị Vân Kính đại sự mời đi Phật đường, mà đám người Tiêu Mặc làm ‘tùy tùng’ chỉ đành phải ở phòng khách uống trà ngồi chờ.



Trong phòng khách nhỏ hẹp, Tiêu Mặc lẳng lặng uống trà, mà trên mặt Lý Trưởng đổ đầy mồ hôi. Mặc dù hắn biết tiền Hoàng Hậu nói bọn họ là ‘tùy tùng’ của nàng là có ý tốt để bọn họ cùng vào chùa, nhưng nhất định phải giới thiệu thân phận của Hoàng Thượng thành như vậy sao? Mặc dù Hoàng Thượng không lên tiếng, nhưng chắc chắn là ngài tức giận….



“Hạ Lan thí chủ, đây chính là Phật đường sư phụ đang chờ ngài. Tiểu tăng cáo lui.”



Tiểu tăng nói xong, dừng lại trước một căn phòng đóng chặt cửa, đọc một tiếng Phật hiệu liền xoay người rời đi. Hạ Lan Phiêu khẽ giật mình, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa không nặng nhưng chứa đựng vô hạn bí mật cùng sống chết, đi vào.



Phật đường này không giống trong tưởng tượng của nàng. Vốn tưởng rằng Phật đường là nơi thờ phụng thần Phật, mùi hương tràn ngập, nhưng nơi này không có tượng, chỉ có mùi đàn hương nhàn nhạt.



Trong phòng là một hòa thượng gầy gò mặc áo cà sa màu xám, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi khoe mạnh, lại làm cho người ta có một loại tâm tình bình tĩnh và tin cậy không nói rõ được. Hạ Lan Phiêu chậm rãi bước tới trước mặt vị hòa thượng kia, thử dò xét hỏi: “Xin hỏi ngài là Vân Kính đại sư sao?”



“Bần tăng Vân Kính. Thí chủ thế nhưng họ kép Hạ Lan, tên một chữ Phiêu?” Hòa thượng không có mở mắt, chỉ là bình tĩnh hỏi.



“Đúng vậy.” Hạ Lan Phiêu mặt dày mày dạn nói ra.



“Lời nói của thí chủ hết sức kỳ diệu, bần tăng thật khó tưởng tượng một thiếu nữ còn trẻ tuổi lại có thiên phú cùng tài hoa như vậy. Không biết sư phụ thí chủ là người phương nào, không biết thí chủ muốn bần tăng giải đáp chuyện gì đây?”



“Là…. Liên phi nương nương để ta đến gặp đại sư. Nàng để ta tìm đại sư lấy Thủy Lưu Ly.”



“Ba!”
“Nếu như vận mệnh đã an bài ngươi gánh chịu sứ mạng tập hợp đủ tam bảo (ba bảo vật), tự nhiên sẽ an bài thời cơ thích hợp cho ngươi và chúng gặp nhau.” Vân Kính cười nhạt, ánh mắt dừng trên mặt Hạ Lan Phiêu, lại như xuyên thấu qua nàng nhìn một người khác: “Hạ Lan thí chủ, ngươi để cho ta nghĩ đến một vị cố nhân (người quen cũ) đã không gặp nhiều năm về trước. Tuy rằng khuôn mặt các người không quá giống nhau, nhưng đều có một đôi mắt trong suốt…. Còn nữa, ngươi họ Hạ Lan…. Nghiệt duyên, nghiệt duyên!”



“Người ngươi nói là Liên phi sao?”



……….



Vân Kính không nói gì, chỉ là ngạc nhiên nhìn Hạ Lan Phiêu, sau đó khôi phục lại như thường. Hắn nhắm mắt lại, dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói: “Hạ Lan thí chủ thật sự là sẽ đoán được lòng người….”



“Thật sự là nàng?” Hạ Lan Phiêu cả kinh: “Ta chỉ là thuận miệng nói một chút thôi.”



Ta chỉ là thấy ngươi sau khi nghe tên cyar nàng liền kích động tức giận muốn giết ta, chỉ là thấy ngươi lúc nhắc đến nàng tinh thần liền chán nản thôi….



“Thì ra là như vậy…. Nói ra thật mất mặt, bần tăng nghiên cứu Phật pháp nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là người trần thế, không quên được tất cả mọi chuyện, tứ đại giai không (thế gian tất cả đều là hư vô). Thí chủ, ngươi có hứng thú biết chuyện xưa của Liên phi không?”



“…. Muốn.”



Một ánh nắng tươi sang giữa trưa, Hạ Lan Phiêu lẳng lặng ngồi bên cạnh nam tử vừa muốn giết nàng, nghe chuyện xưa thê mỹ lại khốc liệt của Liên phi.



Cuộc sống của Liên phi, là thần thoại, càng là một hồi bi kịch…….