Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 162 :
Ngày đăng: 21:19 21/04/20
Ngươi vốn không phải là Khuyển Nhung công chúa, chỉ là một luồng u hồn? A….
Coi như là muốn trốn tránh huyết thống cùng sứ mạng của mình, cho dù không muốn thực hiện hôn ước với ta, cũng không cần soạn ra lời nói dối làm người ta tức giận như vậy chứ?
Ta yêu người kia bao lâu, đang lúc ta cho rằng cuối cùng cũng có thể có được ngươi, nhưng lại vẫn bị ngươi coi là huynh trưởng sao? Dù là suýt nữa lấy được, nhưng thế nào ta cũng từng là vị hôn phu của ngươi, vĩnh viễn không phải là người tự tay vẽ long mày cho ngươi…..
“Ta đã biết vị trí Thủy Lưu Ly, vừa có cơ hội sẽ trộm nó ra trả cho ngươi, cũng coi là…. Không uổng là công chúa của các ngươi rồi. Bảo trọng, Lạc Tang. Mặc kệ cuối cùng là vui hay buồn, con đường này là chính ta tự chọn, ta không biết, cũng không thể hối hận.
Mặc dù nói không biết tại sao mình lại bị chọn trúng, tại sao sẽ đi tới thế giới này, nhưng mà căn cứ vào cách ‘hắn’ nói, sau này cũng sẽ có người giống như ta. Chỉ mong nàng không đi theo con đường cũ của ta mới tốt….
“Cái gì mà thiếu nữ bị chọn trúng, chỉ là trò chơi của ông trời thôi! Lạc Tang, ta biết rõ ta người người phản bội không có tư cách cầu xin tha thứ, để cho mọi người coi như là ta…. Đã chết đi.” Liên Cơ mỉm cười nói, trong mắt lại tràn đầy nước mắt.
“Bảo trọng, Liên Cơ.”
Cái gì mà ‘u hồn’, cái gì mà ‘thiếu nữ bị chọn trúng’, cái gì mà ‘trò chơi của ông trời’? Tất cả chỉ là nói láo thôi! Chỉ vì phản bội mà tìm cớ thôi!
Lúc đó, ta cũng chỉ là một thiếu niên khí thịnh.
Nhưng mà, tay của hắn còn chưa chạm đến khuôn mặt của Hạ Lan Phiêu đã vô lực rũ xuống, bắt đầu nhắm hai mắt, chuyên tâm niệm kinh phật. Khi hắn đọc xong một lượt ‘Tĩnh tâm chú’ mới bình tĩnh mở mắt, cuồng vọng và đau thương trong mắt sớm đã biến mất không thấy gì nữa, đôi mắt bất ngờ chỉ còn lại một mảnh trấn tĩnh.
“Thật xin lỗi, để cho thí chủ chê cười rồi.” Vân Kính cười nhạt: “Từng có ma nữ hóa thân thành mỹ nữ đến làm loạn tâm trí ngã phật, ngã phật từ bi, cảm hóa ma nữ, mà bần tăng cũng chỉ là người phàm, không phải thành Phật.”
“Đại sư….”
“Không sao, không sao. Vân Kính vốn là người trần thế, có thể tu luyện thành Phật đương nhiên tốt, nếu không thể coi như cũng không uổng một đời. Hạ Lan thí chủ, cảm ơn ngươi nghe bần tăng nói nhảm nhiều như vậy. Thủy Lưu Ly ở bên trong thôn trang tại hòn đảo bên cạnh, chỉ cần ngươi để bọn họ thấy ấn ký Hồ Điệp, tự nhiên bọn họ sẽ giao Thủy Lưu Ly cho ngươi.”
“Rốt cuộc ấn ký Hồ Điệp này là cái gì? Nó rất quan trọng sao?”
“Chỉ là…. Lạc ấn của mệnh định chi nữ trong truyền thuyết thôi.” Vân Kính thản nhiên nói ra: “Đi thôi, nên đi gặp các bằng hữu của ngươi rồi. Hôm nay, xin mời các ngươi nghỉ tại tệ tự (**) một đêm, ngày mai lại lên đường. Hạ Lan thí chủ, xin cứ tự nhiên.”
(**) tệ tự: ngôi chùa rách nát, đây là cách nói khiêm tốn.
“Đa tạ Đại sư.”