Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 170 :
Ngày đăng: 21:19 21/04/20
"Tỷ tỷ. . . . . ."
"Hả?"
"Không có gì. . . . . . Không biết sau này tỷ tỷ tính toán thế nào?"
"Ta à, đến nay còn là kỹ tịch (tịch kỹ nữ), chỉ có thể núp ở trong rừng sâu núi thẳm này, là ngàn lần không dám ra khỏi núi —— hoặc là nói ta đã không muốn rời đi."
"Nếu như là bởi vì kỹ tịch, để Hoàng Thượng hạ đạo chỉ ý giải trừ không phải tốt sao? Tại sao tỷ tỷ không muốn rời đi đây? Chẳng lẽ tỷ thật cam lòng tạ thế giữa phồn hoa?" Hạ Lan Phiêu nghi ngờ hỏi.
"Mặc dù ta ở trong núi chưa nhiều thời gian lắm, nhưng ta đã yêu cuộc sống thanh u cách tất cả phân tranh như vậy. Ta nghĩ, ta là thuộc về rừng núi, thuộc về những thôn dân nghèo khổ lại hiền lành này. Ở chỗ này, lấy mặt trời mọc và mặt trời lặn làm hơi thở, đi theo gia gia học tập y thuật, cuộc sống phong phú mà thú vị hơn nhiều so với lúc ta còn làm tiểu thư kiêu ngạo. Cho nên, ta sẽ không rời đi. Không tin, đi theo ta là được."
Khinh Vũ nói xong, mỉm cười kéo tay Hạ Lan Phiêu, đi ra khỏi cửa phòng. Ngoài dự đoán, họ vừa ra khỏi cửa liền gặp được Tiêu Mặc đang đọc sách giữa đình viện đối diện với gian phòng của Hạ Lan Phiêu. Mà bên cạnh hắn, là một nữ tử xinh đẹp. Trong tay nữ tử đang cầm một bình trà sứ màu xanh, cũng không có chú ý tới Hạ Lan Phiêu đang đi đến.
Lưu Ly?
Lưu Ly đứng ở bên cạnh Tiêu Mặc pha trà cho hắn, đắm đuối đưa tình nhìn nam tử tuấn tú cả người được ánh mặt trời bao phủ. Cánh tay trắng như ngọc của Lưu Ly lộ ra từ trong quần áo màu trắng, thanh lệ động lòng người, cùng Tiêu Mặc thật là một bộ dáng vợ chồng ân ái tôn trọng nhau.
"Phiêu Nhi. . . . . . Không phải là lỗi của muội." Khinh Vũ quả nhiên là dịu dàng sờ đầu Hạ Lan Phiêu: "Ngay cả Mặc ca ca ta cũng không có tức giận, làm sao sẽ giận muội? Ta thường xuyên thuyết phục phụ thân kịp thời thu tay lại, không cần làm ra chuyện ‘công cao chấn chủ’, nhưng phụ thân không có nghe khuyến cáo của ta, thậm chí bí quá hoá liều mà mưu phản. . . . . . Thịnh cực tất suy, đây là chân lý từ xưa đến nay đều không đổi thay, ta sớm đã có chuẩn bị tâm tư. Đây tất cả cũng không liên can tới muội, cho nên muội không cần tự trách."
"Tỷ tỷ. . . . . . Thật là cám ơn tỷ."
Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu đã có được tha thứ của huyết mạch còn sống duy nhất của Hạ Lan gia, hốc mắt đỏ lên, gánh nặng trong lòng giảm bớt không ít, lại càng khó qua được rồi. Nàng không biết trên thế giới này tại sao có thể có cô gái dịu dàng như nước lại kiên cường như sắt giống như Khinh Vũ vậy, cảm giác chỉ có thanh niên tốt nhất thế gian mới có thể xứng với nàng. Nhưng mà, cô gái như vậy lại cố chấp ẩn cư rừng núi, buông tha tất cả quyến luyến trong hồng trần rồi. . . . . .
"Phiêu Nhi, đừng khóc." Khinh Vũ dịu dàng lau đi nước mắt trên hai má Hạ Lan Phiêu: "Ta biết muội đang suy nghĩ gì, nhưng muội cũng không biết quyết định này là xuất từ nội tâm của ta, trong lòng chỉ có sung sướng cùng thản nhiên. Muội xem, nơi này có cổ thụ chọc trời đẹp như vậy, có dòng suối trong suốt, có cổ tháp trang nghiêm, có những đứa trẻ đáng yêu. . . . . . Cho nên, xin tôn trọng sự lựa chọn của ta, được không?"
"Được." Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu nói.
"Thật biết nghe lời."
Khinh Vũ khẽ mỉm cười, nhìn phương xa, suy nghĩ lại trở về thời gian vui vẻ trong quá khứ, trước mắt cũng hiện ra cảnh Hạ Lan Phiêu lúc nhỏ yên lặng núp ở phía sau cây, lẳng lặng cô đơn nhìn tình cảnh dạ tiệc ồn ào náo nhiệt. Khi đó, nàng —— Hạ Lan Khinh Vũ là thiếu nữ xinh đẹp nổi bật nhất trong cả gia tộc, mà lúc ấy Hạ Lan Phiêu chính là nhỏ gầy khó coi. Nhưng mà là từ lúc nào thì, Phiêu Nhi cao hơn, cũng đẹp hơn. . . . . .
Nhưng mà, nàng vẫn là chán ghét trước sau như một.