Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 12 :

Ngày đăng: 21:18 21/04/20


“Tử Vi?”



Hạ Lan Phiêu ngỡ ngàng nhìn Tử Vi đau đớn cuộn chặt mình lại, nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh như băng của cô. Cả người Tử Vi run lên, chật vật nhìn Hạ Lan Phiêu, mỉm cười khó khăn: “Nương nương, nô tỳ không sao.”



“Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”



“Chỉ là độc phát thôi… Nương nương yên tâm, chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng là sẽ qua. Chỉ cần, chịu đựng...... một chút…”



Điệu cười của Tử Vi tươi đẹp như thế, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tính mạng của nàng ấy đang rời đi từng chút một. Nàng ôm chặt lấy Tử Vi, còn Tử Vi vẫn tiếp tục mỉm cười:



“Nương nương, chắc chắn nô tỳ có thể chịu đựng được. Mỗi tháng đều phát tác vài lần, nương nương có thể chịu, Tử Vi cũng có thể chịu.”



“Mỗi tháng… Phát tác?”



“Đúng vậy. Nếu không có giải dược của thánh thủy, chỉ cần phát tác hai lần thế này sẽ chết. Tử Vi đã phát tác một lần rồi, khoảng cách với lần sau hẳn là không còn xa nữa… Cũng có thể, hôm nay sẽ chết…”



Tử Vi khó khăn mỉm cười, khó khăn hít thở, dường như chỉ một giây nữa sẽ chết đi.



“Tức là…”



“Hiểu rồi. Tử Vi, ta sẽ không để cho ngươi chết. Ngươi nhất định phải kiên cường sống sót.”



Cả đêm, Hạ Lan Phiêu canh giữ bên giường Tử Vi. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhễ nhại mồ hôi của Tử Vi, nhìn lọ thuốc trong lòng, cuối cùng hạ quyết tâm. Quyết định này, khiến nàng đau đớn đến cùng cực, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.



“Không ngờ ngày này cũng tới… Ha ha. Dù có trốn tránh, dù cho gắng hết sức để bản thân rời xa mọi chuyện, nhưng ai cho phép ta làm vậy. Trượng phu của ta hạ độc ta, phụ thân ta hạ độc ta, mà hai người họ đều muốn giết chết lẫn nhau… Ta là cái gì? Trong lòng họ, ta là cái gì? Một kẻ có thể thỏa mãn mong muốn của họ. Một thứ công cụ phục vụ cho danh vọng? Muốn ta sinh thì sinh, muốn ta chết thì chết? Ta là cái gì!”




Hạ Lan Phiêu đứng lên, vọt ra phía ngoài cửa, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được một nơi nào đó nhổ chỗ bánh đậu xanh chết tiệt kia ra. Song, Tiêu Mặc từ phía sau vòng qua thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng vào lòng. Sau lưng Hạ Lan Phiêu dán lên vòm ngực rộng dày của Tiêu Mặc, hai tay Tiêu Mặc lại siết chặt lấy vòng ôm, khiến nàng không cựa quậy được chút nào.



“Hoàng thượng, thần thiếp thấy đầu hơi choáng váng, ngộ nhỡ bất cẩn nôn lên người ngài thì không hay. “



“Đừng ngại.” Tiêu Mặc cười vô cùng hòa nhã: “Nếu thế, e rằng Trẫm sẽ lại bất cẩn chặt đứt tay hoàng hậu, hoặc là bất cẩn cho hoàng hậu vài roi.”



A, đe dọa, trần trụi. Đe dọa không hề che giấu! Nhưng mà, nàng cũng chỉ có thể để cho hắn đe dọa, không làm được gì cả… Nóng quá! Chẳng lẽ dược hiệu bắt đầu phát tác? Nhất định phải nhanh chóng rời đi!



“Hoàng hậu cảm giác bây giờ thế nào?” Tiêu Mặc mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: “Ăn bánh đậu xanh có xuân dược, hẳn là bắt đầu phát tác rồi.”



“Ngươi… Ngươi đã biết hết?” Hạ Lan Phiêu hỏi, không thể tin được.



Hạ Lan Phiêu sững sờ nhìn Tiêu Mặc, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu. Thời gian trôi qua từng phút một, nàng cảm thấy cơ thể càng ngày càng đuối, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ. Một luồng nhiệt lan tràn toàn thân, nàng cảm giác như cả người đang bị đốt cháy, chỉ muốn cởi hết quần áo vướng víu.



“Nóng quá…” Hạ Lan Phiêu thấp giọng nỉ non: “Buồn ngủ quá…”



“Nếu muốn ngủ, thì cứ ngủ đi.”



Ngay sau đó, ý thức hoàn toàn mơ hồ.



Trong cơn mộng mị, Hạ Lan Phiêu cảm thấy bầu trời dường như bắt đầu đổ mưa, khiến cho cả người đều ướt sũng; cô rầu rĩ vặn vẹo thân mình, rồi lại cảm giác có một tảng đá to đang đè lên thân thể cô, nặng trĩu khiến cô thở không nổi. Tảng đá này thật làm cho người ta chán ghét, còn có thể mở miệng nói chuyện: “Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc ngươi muốn gì?”



“Tôi muốn, rời đi.” Trước khi mất đi ý thức, Hạ Lan Phiêu đờ đẫn nói ra.