Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 178 :
Ngày đăng: 21:19 21/04/20
"Công chúa điện hạ, trước tiên xin ngài ở an tâm này, chờ ‘đồ thản’ tháng này ta sẽ tuyên bố thân phận của Công chúa, đồng thời giao Thủy Lưu Ly cho Công chúa. Về phần Công chúa muốn xử trí như thế nào sử dụng thế nào, vậy cũng là Công chúa tự do."
Ta biết ngay! Ta biết ngay theo bình thường mà nói luôn là phải qua cửa ải đánh bại BOSS cộng thêm cử hành nghi thức gì đó mới có được Thủy Lưu Ly! Chỉ là, chỉ là chờ mấy ngày thôi, cũng không cần khảo nghiệm cũng không cần chảy máu, vẫn là có thể tiếp nhận.
"Vậy ta phải chuẩn bị những thứ gì?" Hạ Lan Phiêu hỏi dò.
"Công chúa chỉ cần có mặt là được rồi." Phi Lưu cười nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên, Hạ Lan Phiêu nhìn thật muốn bấm bấm khuôn mặt của hắn.
"Phi Lưu."
"Công chúa điện hạ có gì phân phó?"
"Không cần gọi ta là Công chúa, ta chịu áp bức đã quen, nghe kỳ cục, gọi ta là Hạ Lan tỷ tỷ là được rồi." Hạ Lan Phiêu cười híp mắt nói, nhưng trong lòng tràn đầy bi ai.
Ai, đây chính là trời sinh không có mệnh hưởng phúc đi! Thật vất vả làm Công chúa, lại bị tiểu thí hài này nghiêm túc kêu ‘Công chúa điện hạ’ nổi hết cả da gà! Không biết vì sao, cảm giác những thứ tôn vinh này phải là ‘nàng’, chẳng quan hệ tới ta. . . . . . Chẳng lẽ đời ta chính là một mệnh làm diễn viên?
"Hạ Lan tỷ tỷ!"
Phi Lưu quýnh lên, rốt cuộc vẫn là đứa bé, một tiếng ‘Hạ Lan tỷ tỷ’ cộng them khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng gọi đến xương cốt Hạ Lan Phiêu cũng mềm. Hạ Lan Phiêu cười híp mắt ôm Phi Lưu, ở hắn trên mặt giở trò, phát hiện gương mặt đứa bé quả nhiên là trơn mềm.
"Hạ Lan tỷ tỷ, ngươi làm gì đấy. . . . . ."
"Phi Lưu thật đáng yêu, tỷ tỷ rất ưa thích! Không cho phản kháng!"
"Hắn. . . . . ."
"Ngươi nói!"
"Trưởng lão, ta xác thực là Hoàng thất Đại Chu. Ta tên là Tiêu Mặc, là Hoàng đế Đại Chu."
"Ngươi. . . . . ."
Trưởng lão không ngờ Tiêu Mặc sẽ thản nhiên thừa nhận, một ngón tay chỉ Tiêu Mặc, thân thể đã bắt đầu run rẩy kịch liệt. Hạ Lan Phiêu cũng không nhớ đến lá gan của Tiêu Mặc lại có thể lớn như vậy, lại sẽ thừa nhận mình chính là con trai của kẻ thù ở trước mặt người bị nhà hắn diệt tộc, mặt không tự chủ co quắp. Mắt thấy trưởng lão sắp nổi đóa, nàng vội vàng đứng ở trước mặt Tiêu Mặc, lúng túng cười cười: "Trưởng lão, hắn và ngươi đùa giỡn ! Từ nhỏ hắn đã ảo tưởng mình là Hoàng đế, đầu óc có chút vấn đề, lão ngài ngàn vạn đừng so đo cùng hắn!"
. . . . . . Mọi người trầm mặc.
"Trưởng lão, trước kia chuyện xưa các ngươi có thể tự do tính toán rõ ràng, muốn giết ta cũng là tự do của các ngươi. Chỉ là, lần này ta cũng là một lòng cầu hôn — ta nghĩ muốn Lưu Ly. Vì biểu đạt thành ý của ta, cũng vì đền bù tội lỗi của tiên hoàng, ta nguyện ý dùng Thủy Lưu Ly làm sính lễ giao cho Khuyển Nhung."
Tiêu Mặc nói xong, thật sự móc ra một Ngọc Thạch màu xanh nhạt từ trong lòng, mà tất cả mọi người biến sắc. Bọn họ không ngờ Tiêu Mặc lại có thể lấy ra Thủy Lưu Ly - chí bảo của Khuyển Nhung, bảo vật tất cả mọi người trong thiên hạ mơ ước trao đổi cho Khuyển Nhung, đây cũng thật là một thiên đại ân tình rồi. Mà Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, giống như không biết người này.
Thủy Lưu Ly. . . . . .
Vì nửa khối Thủy Lưu Ly này, hắn suýt nữa bóp chết ta, hắn đưa ta cho Diệp Văn nhận hết hành hạ, mà hắn cư nhiên bây giờ vì một nữ nhân giao ra thứ quan trọng nhất của mình? Tiêu Mặc, ngươi không phải là phải lấy được Thủy Lưu Ly muốn lấy được bí ẩn bảo vật sao? Ngươi không phải là chỉ cần quyền thế chưa bao giờ sẽ vì bất luận kẻ nào cúi đầu sao? Hay là nói, ngươi cũng sẽ yêu, ngươi cũng sẽ hy sinh, chỉ là người kia không phải là ta. . . . . .
Ha ha, tại sao lòng của ta lại đau như vậy. . . . . .