Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 189 :
Ngày đăng: 21:19 21/04/20
Tất cả nhanh giống như ngồi mây bay (nguyên gốc: vân tiêu phi xa), nhanh làm cho không người nào có thể phản ứng.
Hạ Lan Phiêu giống như bị ném đến giữa không trung, bởi vì không trọng lượng mà choáng váng co lại thành một đoàn.
Tiêu Mặc một bên hôn nàng như cuồng phong tập kích, một bên chặn ngang thân thể của nàng dùng sức ghìm sát lên thân thể mình, toàn thân đều tràn đầy sức mạnh đoạt tâm hồn người.
Một tay của hắn kéo quần áo của Hạ Lan Phiêu, một tay tách thân thể của nàng ra, lòng bàn tay nóng rực. Hạ Lan Phiêu theo bản năng muốn ngăn cản tay của hắn, nhưng căn bản không theo được tốc độ nó chạy trên da thịt của nàng.
Nàng chưa từng thấy qua Tiêu Mặc điên cuồng như vậy.
Tất cả nho nhã tỉnh táo của Tiêu Mặc đều bị phá tan thành từng mảnh, động tác của hắn và tiếng thở dốc của hắn đều kịch liệt như vậy, giày vò làm cả người nàng giống như một chiếc lá khô bị cuốn tan xương nát thịt giữa sóng lớn gào thét trên biển cả mênh mông.
Lồng ngực của hắn kề sát, kịch liệt bối rối khiến cho nàng chỉ có thể gắt gao ôm chặt sống lưng hắn, sợ chỉ hơi thư giãn một chút liền rơi vào Hắc Ám Thâm Uyên (vực sâu đen tối) vạn kiếp bất phục. Mà nàng, rốt cuộc ở trong đôi mắt đen nhánh không thấy đáy của Tiêu Mặc nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
"Hạ Lan, ngươi là của ta." Tiêu Mặc nhỏ giọng nói ở bên tai Hạ Lan Phiêu: "Chỉ cần muốn ngươi... ngươi sẽ không chạy nữa."
Không, không phải như thế! Chuyện vốn không nên phát triển như vậy! Không phải hắn không được ư? Nhưng vì sao lại làm cho người ta cảm thấy uy hiếp và kinh hoảng như thế? Ta thật sự chưa bao giờ sợ như vậy. . . . . .
"Buông ta ra, ta không chơi!"
"Đã muộn. . . . . ."
Thật là đau. . . . . . Ta không làm!
Hạ Lan Phiêu đau đớn cắn một ngụm ở trên môi của Tiêu Mặc, thân thể theo bản năng căng thẳng, trong miệng cũng tràn đầy mùi máu tanh. Tiêu Mặc ngưng động tác, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy có một loại chất lỏng ấm áp từ trong cơ thể mình từ từ chảy ra, mà hiện tại nàng chỉ muốn khóc.
"Ô ô ô. . . . . ."
"Hạ Lan, đừng khóc."
"Ô ô, ngươi gạt người. . . . . . Rõ ràng đã nói không động, ngươi gạt người!" Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy rất uất ức, khóc càng lớn tiếng.
"Được, là ta gạt người. . . . . . Ngươi có thể buông lỏng một chút hay không? Ta rất đau. . . . . ." Tiêu Mặc nghiêm túc nói.
. . . . . .
Tiêu Mặc ngươi có cha sinh không có mẹ nuôi! Ngươi đau? Là ta đau có được hay không? Tại sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy?
"Tiêu Mặc, ta và ngươi liều mạng!"
"Được. . . . . . Dù sao ta cũng ‘không được’ nha. . . . . ."