Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 195 :
Ngày đăng: 21:19 21/04/20
Vốn tưởng rằng chỉ là một lúc ý loạn tình mê, lại không nghĩ rằng sẽ bị một cô gái chiếm cứ cả tâm linh. Thì ra là, cảm giác có một người đáng giá để bảo vệ là tốt đẹp như vậy.
Không phải là không hiểu tâm ý của nàng, nhưng lúc nàng nói ra câu nói kia ta lại thật không biết nên đối mặt như thế nào.
Nữ nhân bình thường không phải là đều dùng nụ cười dịu dàng, ánh mắt mê ly, thần thái ngưỡng mộ để diễn tả tình yêu sao? Nhưng tại sao nàng lại nói nó ra ngoài miệng? Thật là lớn gan. . . . . .
Nhưng trong lòng ta rốt cuộc vẫn là vui sướng.
Thì ra là, cảm giác được khẳng định, được quan tâm, được coi trọng vui vẻ như vậy. . . . . . Rốt cuộc ta cũng chạm đến lòng của ngươi rồi, Hạ Lan Phiêu. Nhưng ta còn muốn lấy được nhiều hơn, nhiều hơn, cho đến khi lấy được tất cả của ngươi.
Ta muốn trở thành người yêu và quyến luyến duy nhất của ngươi, ta muốn làm cho ngươi vẫn làm bạn ở bên cạnh ta, nhìn ta thành lập một đế quốc vĩ đại xưa nay chưa từng có. Nhưng. . . . . .
Không phải trở thành gánh nặng của ta, Hạ Lan Phiêu.
Ta không đồng tình kẻ yếu, mà ngươi cũng không thể làm người yếu. Người yếu không xứng sinh tồn ở trên thế giới này, ta hi vọng chúng ta có thể cùng nhau ở một chỗ có thể nắm giữ được vận mạng của người khác. Nhưng mà, trước ngày đó, ngươi nhất định phải bảo vệ mình!
Rồi ta sẽ. . . . . . Hoàn toàn chiếm cứ lòng của ngươi thôi.
Tiêu Mặc nghĩ vậy, ôm ngang Hạ Lan Phiêu lên, bế nàng đến trên giường, đặt đầu đè ở trên trán của nàng. Bọn họ gần kề như vậy, đôi môi chỉ cần mở là có thể chạm được vào nhau. Lông mi mềm mại của đối phương nhẹ nhàng rung rung ở trên mặt người kia, hơi thở mà bọn họ thở ra chính là vô cùng nóng bỏng. . . . . .
Ngoài phòng, tiếng sóng biển ào ào.
Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ của hắn, nước mắt lập tức rơi xuống. Nàng ôm hắn thật chặt, đôi môi run rẩy nhẹ nhàng đụng vào môi của hắn, sau đó nhanh chóng tách ra, dường như muốn khắc ghi mãi nụ hôn này ở trong lòng. Mà lòng của nàng, rốt cuộc là chua xót.
Mặc dù ngươi vẫn sẽ không có nói rõ ràng với ta ngươi có hay không yêu thích ta, nhưng ngươi có thể cam kết như vậy với ta, ta đã rất là cảm kích.
Tiêu Mặc, ta biết rõ trong lòng của ngươi rốt cuộc là có ta tồn tại. Mặc dù tồn tại này có thể rất nhỏ, rất nhỏ, thế nhưng thì thế nào?
Ta thích ngươi là chuyện của ta, không hề có một chút quan hệ nào với ngươi.
Nhưng mà, mặc dù ta thích ngươi, nhưng dù sao ta cũng sẽ không vì ngươi buông tha về nhà. . . . . .
Chúng ta đều là người lý trí, chúng ta đều sẽ không vì tình cảm của riêng mình mà làm ra chuyện ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Ngươi là Hoàng đế cao cao tại thượng, ngươi có giang sơn xã tắc và mỹ nữ đếm không hết, mà ta chỉ là một luồng u hồn cách xa ngươi mấy ngàn năm thôi. Khoảng cách giữa chúng ta, so với một năm ánh sáng còn xa xôi hơn, mà ta lòng của chúng ta vẫn luôn không cách nào chạm đến cùng một chỗ.
Cho nên, ta không biết nếu như ngươi cũng nói "Yêu thích ta", nói "Không muốn chia lìa ta" mà nói ta nên trả lời như thế nào. Thật may là tất cả đều không có xảy ra.
Nếu thật sự phát sinh, ta sẽ khó xử, sẽ khổ sở. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng ta lại thấy may mắn vì ngươi vẫn là một Tiêu Mặc tỉnh táo quyết tuyệt.
Tiêu Mặc. . . . . . Sẽ để cho tất cả mọi thứ của chúng ta, trở thành hồi ức tốt đẹp nhất thôi.
Mặc dù ta. . . . . . Yêu ngươi.
Hồ ly: Tiếp theo rất rối rắm. Sẽ phải rời khỏi Ngư Đảo cùng Hoa Mộ Dung và Hạc Minh, bốn người chơi mạt chược rồi. . . . . .