Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 201 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Trong phòng ngủ sạch sẽ, Hoa Mộ Dung nghiêng người dựa vào bên cửa sổ nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt có chút lo lắng. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào trên dung nhan tuyệt mỹ của hắn, nhàn nhạt vàng óng ánh làm cho trên người của hắn có một vầng sáng, giống như thiên nhân. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn, chỉ cảm thấy cổ họng phát khổ, thân thể cũng khẽ run.



Hoa Mộ Dung biết nàng đang do dự, bình tĩnh giải thích: "Ngươi biết, hiện tại duy nhất có thể chống lại Tiêu Mặc chỉ có ta cùng với Hạc Minh. Nhưng mà, Hạc Minh tựa như như gió, không có bất kỳ người nào có thể nắm rõ phương hướng của hắn, bao gồm cả ta và ngươi — nếu quả thật như vậy muốn thoát khỏi Tiêu Mặc mà nói, ta là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất của ngươi. Ngươi hiểu rõ."



"Cho nên nói, đường đường Tề quốc Vương cùng ta làm bằng hữu, trị liệu cho ta cũng chỉ là vì đối kháng với Tiêu Mặc? Hoa Mộ Dung, ngươi quá để mắt ta rồi."



"Ta. . . . . ."



"Ba!"



Một cái tát thanh thúy rơi vào trên mặt Hoa Mộ Dung.



Hoa Mộ Dung có chút giật mình vuốt gò má của mình, mà Hạ Lan Phiêu thật thà nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Hoa Mộ Dung, ta vẫn xem ngươi trở thành bằng hữu, mà ta không ngờ chính là ở trong lòng ngươi ta cũng chỉ là một đối tượng dùng được thôi. Ngươi muốn chiến thắng Tiêu Mặc, thậm chí ngươi muốn nhất thống thiên hạ đều là chuyện của ngươi, chẳng quan hệ gì tới ta. Nếu muốn đạt được tâm nguyện, ngươi phải dựa vào chính lực lượng của mình, mà không phải ta — ta chỉ là một nữ nhân thôi, ngươi quá coi trọng ta. Mặc dù sớm biết ta nhất định không có bằng hữu, không có người thân, nhưng ta vẫn sẽ có ảo tưởng. . . . . . Chỉ là, bây giờ rốt cuộc ảo tưởng đã tan vỡ."



"Hạ Lan. . . . . ."
Tiêu Mặc vẫn còn được, trừ ngẫu nhiên phái Lý Trưởng tới quan tâm tình trạng thân thể của Hạ Lan Phiêu một chút bên ngoài cũng chưa có cử động khác, nhưng Hạc Minh lại khác.



Hạc Minh dùng thủ pháp vốn để dỗ nữ hài tử, cả ngày phái người đưa hoa tươi, quà tặng đến phòng của Hạ Lan Phiêu, còn liên tục, đưa tới thư tình thơm nứt mũi, phòng của Hạ Lan Phiêu đều muốn chất đầy. Nếu như chỉ như vậy thôi thì cũng thôi đi, nhưng kinh khủng hơn là Hạc Minh không chiếm được hồi âm cần có rất là thất vọng, nghiêm túc nghiên cứu hành động của mình, lại có thể thường đến trước cửa phòng của Hạ Lan Phiêu hát "Tình ca".



Tuy nói tiếng hát của hắn cũng không khó nghe, nhưng khuya khoắt tỉnh lại đột nhiên thấy một bóng đen ngoài cửa sổ, hơn nữa bóng đen kia còn có thể dùng một loại tiếng nói mang hơi thở mong manh nói chuyện, cảm giác kia vẫn còn vô cùng kinh khủng. Cho nên, Hạ Lan Phiêu càng không dám ra khỏi cửa, cả ngày ngây ngô trong phòng. 



Hoa Mộ Dung đối với quyết định của nàng rất là bất đắc dĩ, lại sợ nàng buồn sinh bệnh, chỉ đành phải thường đến thăm. Hạ Lan Phiêu ngồi ở trong phòng, khe khẽ thở dài, khổ não nói: "Rốt cuộc như thế nào mới có thể thoát khỏi hai tên biến thái này đây. . . . . . Ta thật sự không hiểu nổi, tại sao bọn họ không chịu buông tay? Chẳng lẽ mặt của ta lớn lên giống như banh vải nhiều màu, để cho bọn họ rất có ham muốn tranh đoạt? Tại sao bọn họ còn chưa đi?"



Không phải là gương mặt của ngươi giống như banh vải nhiều màu, mà là hai tên kia đều là người tùy hứng tới cực điểm thôi. . . . . . Hoa Mộ Dung buồn bực thở dài.



Thôi, bọn họ thù địch lẫn nhau cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày rồi, hơn nữa lợi thế Hạ Lan này, không có kết quả trước bọn họ sẽ không có bất kỳ người thối lui ra.



Hiện tại duy nhất may mắn là Tiêu Mặc vẫn còn tương đối lý trí, sẽ không hành động làm cho người ta khốn nhiễu quá khích, ta không ngại bọn họ đánh nhau chết sống, nhưng ta thật sự không muốn dân chúng của Giang Đô cứ như vậy lọt vào chiến loạn. . . . . .