Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 207 :
Ngày đăng: 21:19 21/04/20
Thật sự đã kết thúc. . . . . .
Tiêu Mặc, từ nay về sau, liền sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa rồi! Ngươi tiếp tục làm Hoàng đế tàn nhẫn, mà ta từ nay về sau không còn bất kỳ liên quan gì với ngươi. Chúng ta, cứ như vậy, kết thúc. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Mặc, nghĩ tới bàn tay ấm áp của Tiêu Mặc, nghĩ tới đôi môi mềm mại của Tiêu Mặc, nghĩ tới mùi vị quen thuộc trên người Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người dùng cây búa sắc bén bổ ra, đau đến mức nàng không thể hô hấp.
Thật rất khổ sở. . . . . . Trong tiểu thuyết đều nói lúc khổ sở cảm thấy trái tim giống như bị xé rách, mà ta lại cảm thấy lòng của ta giống như là bình hoa từ trên trời rơi xuống trên mặt đất nát bấy, lưu lại chỉ là những mẩu thủy tinh đầy đất. Ta không dám nhớ lại, không dám đụng vào, bởi vì sẽ máu tươi đầm đìa. . . . . . Thật, thật là đau. . . . . .
Hạ Lan Phiêu cố nén đau đớn trong lòng, chậm rãi ngồi trên mặt đất, chặt chẽ co rúc mình thành một đoàn. Tay của nàng vô lực vòng quanh bả vai của mình, thân thể đã sớm bắt đầu lạnh đến phát run. Nàng còn nhớ rõ một đêm ở nơi nào đấy, có một người nam nhân kéo tay nàng lại, không để cho nàng tiếp tục co rúc thân thể theo thói quen — hắn nói sẽ không lại để cho nàng bị thương, nhưng cuối cùng kết cục vẫn là vứt bỏ nàng sao?
Người nam nhân này là ai? Hình như ta đã quên mất rồi. . . . . .
Bầu trời không có rơi một chút mưa để làm nổi bật bầu không khí này (*), đường phố vẫn là ồn ào náo động trước sau như một. Hạ Lan Phiêu cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở một góc khuất trên đường phố, ngơ ngác rơi lệ, giống như thế nào nước mắt cũng rơi không hết. Nàng sẽ không biết, ở trong một gian phòng trang nhã của một tửu lâu, Tiêu Mặc đang xuyên thấu qua cửa sổ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng ở góc đường rơi lệ, vẻ mặt vô cùng thẫn thờ.
(*) chỗ này là chị thấy không giống tiểu thuyết lúc nữ9 buồn thì trời mưa á ^^
“Công tử, thật không muốn đi xem một chút sao?” Rốt cuộc Lý Trưởng cũng có chút không đành lòng: “Hình như nàng rất khổ sở. . . . . .”
Cho nên, ta cho chính mình một cơ hội — ta sẽ rời xa nàng, quay về lý trí tỉnh táo trước kia. Nếu như người quấy nhiễu ta không còn ở bên người nữa mà nói, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào nữa. . . . . .”
Tiêu Mặc khẽ nhíu mày, thoạt nhìn khổ não như vậy, ánh mắt lại sáng khác thường, giống như một đứa bé chân thật đau buồn. Nhìn tính trẻ con hiếm thấy, vẻ mặt “Hồn nhiên” của Tiêu Mặc, trong lòng Lý Trưởng khe khẽ thở dài. Hắn biết, vị Hoàng đế này chính là sa vào trong “Tình yêu” mà các cung nữ vẫn thường lén lút đỏ mặt nói rồi.
Tình yêu. . . . . .
Hoàng đế không thể nào không biết mình yêu người khác, nhưng hắn vẫn không biết nên làm cái gì bây giờ, thậm chí không biết nên yêu như thế nào. Ở điểm này, Hoàng đế bệ hạ vĩ đại thật đúng là trẻ con!
Bởi vì sợ bị tổn thương, bởi vì sợ tình cảm đột nhiên xuất hiện của mình, cho nên tình nguyện không giải quyết đại phiền toái tương lai kia, mà là tình nguyện buông tay, để cho nàng rời đi sao? Rốt cuộc tim của hắn vẫn là mềm nhũn. . . . . .
Mà ta biết, nếu như có một ngày Hoàng đế phải lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, hắn tất nhiên sẽ lựa chọn giang sơn. Nhưng mà, dù là người cường đại lạnh lùng giống như hắn, ngày hôm đó vẫn sẽ khổ sở, sẽ khó chịu. Cho nên, kết cục như vậy thật sự là kết cục tốt nhất rồi.
Hạ Lan tiểu thư, ngươi thật đúng là may mắn. . . . . .
Lý Trưởng thương xót nhìn Hạ Lan Phiêu trong đám người nhỏ đến mức không thấy rõ, nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng trong lòng biết vận mạng của nàng cuối cùng sẽ không có liên hệ với Hoàng gia, cũng coi là đại phúc khí. Nhưng mà, lời nói tiếp theo của Tiêu Mặc lại làm cho hắn gần như là bị nước miếng của mình làm nghẹn chết.