Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 211 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Cho dù Hạ Lan Phiêu ra lệnh như vậy cho mình, nhưng nàng vẫn là không cách nào khống chế được mình, yên lặng khóc. Hạc Minh trầm mặc nhìn nàng, hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của nàng, thở dài gần như là nhỏ không thể nghe thấy: “Đừng khóc.”



“Ô ô ô. . . . . .”



“Ta kêu ngươi đừng khóc!” Hạc Minh đột nhiên tức giận, một phát bắt được bả vai của nàng: “Chẳng lẽ hắn tốt như vậy, tốt đến mức làm cho ngươi đau lòng khổ sở như vậy? Không phải là ngươi luôn miệng nói muốn rời khỏi hắn ư?”



“Ô ô. . . . . .” Hạc Minh nắm ta thật là đau. . . . . .



“Lại khóc nữa mà nói ta có thể sẽ giết ngươi nha ~~” Hạc Minh nói thật.



“Ô ô. . . . . . Oa!”



Hạ Lan Phiêu mặc kệ sự uy hiếp của Hạc Minh, vẫn là rất nghiêm túc khóc, hơn nữa từ mới bắt đầu khóc sụt sùi biến thành gào khóc. Trong vòng một ngày chảy nhiều nước mắt như vậy, nàng cũng không biết làm sao mình còn có nước mắt có thể chảy ra nữa — nữ nhân quả nhiên là làm bằng nước mà!



“Đừng khóc.”



“Ô ô. . . . . . Ngươi hung ta. . . . . .” Hạ Lan Phiêu khóc càng hăng say hơn rồi.



“Ngươi. . . . . . Đừng khóc.” Hạc Minh có chút bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng: “Ta cũng hiếm khi hung một lần với ngươi, làm sao ngươi yếu ớt như vậy? So với ta, tiểu tử Tiêu Mặc kia đối với ngươi còn muốn ác liệt nhiều nữa.”



“Không cần. . . . . . Nhắc đến hắn.” Hạ Lan Phiêu nghẹn ngào nói.



“Quan tâm cũng không thể nói sao?” Cặp mắt xếch của Hạc Minh khẽ nhướng lên, trong mắt nhưng không có mị hoặc, có chỉ là lành lạnh: “Ngươi thương hắn?”



“Không phải.” Hạ Lan Phiêu nức nở nói, lại mềm yếu đến ngay cả mình cũng không thể nào tin nổi lời nói dối của mình.



“Không nên nói dối.”




“Nếu như cảm thấy cuộc sống nhàm chán, chúng ta và Tiểu Mộ Dung cùng đi giành Huyết Ngọc là được ~~ món đồ kia còn thú vị hơn cả Thủy Lưu Ly đấy ~ “



Huyết Ngọc. . . . . . Quả nhiên vận mệnh của ta cùng những thứ thần khí kia là cùng một nhịp thở, không cách nào chia lìa sao? A. . . . . .



Nếu nói như vậy, như vậy thì đi tìm thôi. Nếu như mà cuộc sống của ta thật sự là một tuồng kịch mà nói, ta cũng muốn diễn nó cho tốt, cũng muốn cười đến cuối cùng.



Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào vứt bỏ ta. Có thể vứt bỏ người, chỉ có ta.



Chỉ cần vứt bỏ lòng của mình, cũng sẽ không lại đau đi. . . . . .



“Tốt.” Hạ Lan Phiêu mỉm cười gật đầu, giống như con mèo lười biếng trong đêm tối: “Nếu Hạc Minh đại nhân có hứng thú, vậy chúng ta phải đi tìm Huyết Ngọc thôi.”



“Thật biết nghe lời ~~ không bằng chúng ta tiếp tục đi ~~ “



“Nhưng ta đột nhiên không muốn.”



“Như vậy à ~~ thật là tiếc nuối ~~ như vậy, chúng ta liền thuần khiết ngủ đi.”



“Còn có không thuần khiết ngủ sao?”



“Tiểu Hạ Lan muốn biết sao?” Hạc Minh có chút hào hứng bừng bừng mà hỏi.



“Thôi. . . . . .”



Ta còn không muốn chết. . . . . .