Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 213 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Mượn cớ “Bị thương”, ta thành công nương nhờ dưỡng thương ở chỗ nàng. Hình như tiểu tử Tiêu Mặc kia cũng không quá chào đón nàng, luôn là không thấy hắn tới trong cung của nàng, mà nàng cũng không có một chút khổ sở nào, hình như còn rất vui mừng.



Mấy ngày ở cùng với nàng kia thật rất thú vị. Ta biết rõ nàng sợ côn trùng, liền thỉnh thoảng bắt chút tiểu sinh mệnh linh hoạt đáng yêu đặt ở gian phòng của nàng, sau đó thưởng thức tiếng thét chói tai tràn đầy sinh cơ (sức sống) của nàng. Thật ra thì, nàng nê sợ ta, chán ghét ta mới đúng, nhưng rốt cuộc tại sao nàng muốn cứu ta? Chỉ là bởi vì nhàm chán đồng tình sao?



Họ thật đúng là hai người hoàn toàn khác biệt. . . . . .



Lúc ta rời đi, nàng không có khóc, nhưng ở trên mặt nàng ta phát hiện một loại cô đơn. Ta không thích thiếu nợ bất kì thứ gì của người khác, cho nên ta lấy ra một cái còi rất thú vị cho nàng, nói cho nàng biết nếu thổi cái còi này lên ta liền sẽ xuất hiện. Nàng rõ ràng thật vui mừng, lại giả vờ dáng vẻ không quan tâm cất cái còi đi, mà ta đột nhiên rất muốn hôn nàng.



Thật rất ưa thích nói dối đâu rồi, Tiểu Hạ Lan ~~~ thật thú vị ~~



Sau đó, hình như nàng bị tiểu tử Tiêu Mặc kia tặng cho người khác, lúc ta lại nhìn thấy nàng lần nữa, lại ngoài ý muốn phát hiện nàng vẫn là bộ dạng tinh lực bắn ra bốn phía giống như trước kia. Nàng lừa gạt chủ quán nói mình gọi là “Thanh Hà”, lừa bọn họ nói nàng là. . . . . . Tình nhân của Quốc Sư đại nhân? Lúc nào thì ta có tình nhân thú vị như vậy? Ha ha. . . . . .



Lại nhìn thấy nàng lần nữa, thật rất vui mừng.



Ta gần như là không tốt bất kỳ chút khí lực nào liền dẫn nàng tới Hỏa Liên cung, nhìn nàng hâm mộ lại ghen tỵ nhìn chằm chằm các loại đồ vật những châu báu trong phòng ta kia, ta cảm thấy được nàng càng thú vị hơn — bình thường không phải nữ nhân sẽ che giấu yêu thích của mình đối với châu báu, dùng hết thủ đoạn ở chỗ này của ta lấy được một chút đồ chơi nhỏ không đáng giá tiền hay sao? Mà nàng cứ như vậy trần trụi trắng trợn mặt mũi tràn đầy chữ “Ta nghĩ muốn“. . . . . .



Vốn tưởng rằng nàng vẫn là một người ngây thơ không hiểu việc đời giống như trước kia, nhưng cuối cùng ta sai lầm rồi. Khi tiểu tử kia tới, trên mặt của nàng tràn đầy kinh hoảng không cách nào che giấu. Ta đứng ở cách đó không xa xem kịch vui, nhưng ta không nghĩ tới nàng lại có thể biết núp ở phía sau ta, túm chặt lấy vạt áo của ta. Ngươi là đang cầu xin ta bảo vệ ư, Hạ Lan Phiêu?



Thì ra là cảm giác được người lệ thuộc vào cũng không tệ. . . . . .



Nhưng mà, sau khi nàng nhìn thấy người nam nhân kia, vui vẻ và đơn thuần nàng dùng để ngụy trang rốt cuộc biến mất không thấy. Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lùng mà trống rỗng, giống như trong nháy mắt liền mất đi ý nguyện sinh tồn, giống như. . . . . . Người chết.




Nhưng mà, nếu như giết hắn, có lẽ nàng sẽ khó chịu thôi. . . . . . Có thể hay không đây?



Không thể phủ nhận chính là, tiểu tử kia thật là một đối thủ không tệ. Hắn giống như là nam tử trời sinh thuộc về bóng tối, toàn thân cũng tản ra lạnh lẽo và sát khí không chút che giấu nào, thật là làm cho người ta hưng phấn. Xem ra, hắn cũng muốn giết ta đấy. . . . . .



Chiến tranh, không thể tránh khỏi bùng nổ. Vốn tưởng rằng chỉ là chiến đấu của ta và tiểu tử kia, không ngờ lại có thể làm cho nàng bị thương. Thấy bộ dạng nàng đau đến nước mắt lưng tròng, tâm của ta có một loại giật cảm giác.. . . . . . Giống như run rẩy.



Ta không muốn nàng bị thương.



Ta không muốn nàng khóc.



Ta càng không muốn ánh mắt của nàng vẫn nhìn người nam nhân kia.



Cho nên, ta cướp nàng đi từ bên cạnh nam nhân kia, mang theo nàng đi du ngoạn, mang theo nàng đi tham gia nhiều loại thịnh yến, hi vọng làm cho nàng quên đi, nhưng vẫn là lau không sạch đau thương trên mặt nàng.



Ta biết rõ, nàng luân hãm rồi. . . . . .



Mà ta, rốt cuộc cũng tức giận.



Bởi vì, nàng đã trở thành nữ nhân của hắn.