Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 218 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


A, nếu như không gặp phải tên kia ở trong thanh lâu thì tốt rồi.



Sau khi Tiểu Hạ Lan rời đi, ta lại lẻn vào thanh lâu kia một lần nữa, treo tên kia lên. Ta đánh gãy hết tất cả gân tay, gân chân của hắn, nhìn hắn cầu xin ta tha cho, nhưng hình như cũng không có cái gì thật vui vẻ.



Đến lúc chết, tên kia vẫn còn chưa nhận ra ta, thật không có ý tứ ~~



Hắn đã quên mất ta là ai, nhưng ta còn nhớ rõ hắn ~~ ha ha ~~~



Hạc Minh nghĩ vậy, há miệng thở mạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng trên mặt hắn vẫn là tràn đầy mỉm cười nồng nặc giống như một loại rượu đỏ. Hắn giùng giằng đứng dậy, lảo đảo đi tới cửa, rốt cuộc biến mất ở trong bóng đêm bao la mờ mịt.



Hắn chỉ biết, hắn không muốn để cho nữ nhân kia nhìn thấy một mặt chật vật như vậy của hắn.



Tuyệt không muốn.



Ngày hôm sau.



“Cái gì? Tên khốn Hạc Minh kia rời đi?” Hạ Lan Phiêu giương mắt nhìn chằm chằm tiểu nhị: “Hắn. . . . . . Hắn có nói gì không?”



“Hạc Minh công tử cũng không nói gì. Hạ Lan tiểu thư, xin người trả tiền phòng mấy ngày nay của người và Hạc Minh công tử đi.”



“Cái gì?”



“Chẳng lẽ Hạ Lan tiểu thư muốn ở không sao?” Tiểu nhị lập tức biến sắc: “Tiền phòng của ngươi và Hạc Minh cộng lại tổng cộng là mười lượng vàng, tiểu thư vẫn là trả đi. Nếu không. . . . . .”



“Nếu không thì như thế nào? Muốn bán ta sao? Thật là mắt chó nhìn người thấp (*)!”




“Vậy ngươi có tính toán gì không?”



“Ta không biết. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”



“Nếu như ngươi không ngại mà nói, làm nha hoàn (người hầu) của Lý gia thì như thế nào? Mặc dù muốn đi vào rất khó, nhưng ta giúp ngươi dàn xếp ở dưới mà nói, cũng vẫn là có thể làm nha hoàn nhóm lửa.... Đến lúc đó ngươi có thu nhập, có thể nuôi sống mình, cũng không cần dựa vào cha của mình rồi.”



( Lời của Hồ Ly: Tuyết Nha chính là nha hoàn của “Thượng Quan gia” lúc trước, bởi vì sau đó Hồ Ly lại viết thành Lý gia, làm cho đệ nhất đại gia tộc ở Giang Đô là Lý gia. Nhưng thật ra là một gia tộc, là Hồ Ly viết nhầm. Xin mọi người tạm xem đi. . . . . . Xấu hổ bay. . . . . . )



“Lý gia?” Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tên này rất là quen tai.



“Chính là đệ nhất quý tộc ở Giang Đô — Lý Hi Bạch lão gia gia đó! Chẳng lẽ ngươi không biết?”



Lý gia? Chẳng lẽ chính là Lý gia chỗ giữ Huyết Ngọc theo lời Hạc Minh nói? Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (*)! Giống như, sâu xa bên trong có ai đó đã an bài. . . . . .



(*) đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng mất chút công sức nào.



“Được, ta đi.” Hạ Lan Phiêu nắm tay của Tuyết Nha: “Xin giúp ta trở thành nha hoàn của Lý gia.”



“Không thành vấn đề! Có lẽ muội muội đã tinh thông cầm kỳ thư họa (*), không cần tỷ tỷ phụ đạo đi?”



(*) cầm = chơi đàn, kỳ = đánh cờ, thư = viết chữ, họa = vẽ tranh.



“Hả?” (⊙o⊙)