Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 222 :
Ngày đăng: 21:19 21/04/20
Lý Thương Nguyệt lại một lần nữa ngây ngẩn cả người. .
Hắn nghẩng đầu lên, có chút không tin đang nhìn người đầy ý cười trước mặt mình, nữ nhân này lại cười rất ngu ngốc, buồn buồn hỏi: “Ngươi không phải sợ ta ngã xuống sau đó liên lụy tới ngươi?”
Nàng. . . . . . Thật là một nữ nhân rất kỳ quái! Tất cả mọi người đều “bảo vệ ta” như vậy , không để cho ta động cái này không để cho ta động cái kia chính là sợ ta không cẩn thận sau khi bị thương bị tên kia trách phạt thôi. Nhưng tại sao nàng phải làm như vậy? Chẳng lẽ nàng thật không sợ sao?
“Ngươi. . . . . . Không sợ bị ta liên lụy sao?”
“Tại sao phải liên lụy tới ta? Coi như ngã xuống, người bị thương cũng là ngươi thôi.” Hạ Lan Phiêu cây ngay không sợ chết đứng nói.
. . . . . .
Một vị thiếu niên tâm linh thuần khiết trong nháy mắt bể nát.
“Xấu nữ nhân!”
“Tiểu quỷ tử (*thằng quỷ nhỏ)!”
“Xấu nữ nhân!”
“Tiểu quỷ tử!”
Mặc kệ nói thế nào, Hạ Lan Phiêu rốt cuộc cũng được lưu lại ở Lý phủ, trở thành “nha hoàn cận thân” của Nhị thiếu gia Lý gia, cũng vật hy sinh lóe sáng trong mắt mọi người. Nàng len lén đến phòng thu lấy trước tiền lương tháng này, trả nó cho Tuyết Nha, còn lại cẩn thận cất kỹ, trong lòng đang nở hoa.
Quả nhiên là lao động vinh quang nhất a. . . . . . Không ngờ phục vụ tên tiểu quỷ thiếu gia kia lại có tiền lương cao như vậy! Ta muốn ở chỗ này làm mấy tháng, để dành ít tiền rồi đi tìm con đường về nhà. . . . . .
Phi phi! Có thể có ít tiền ở đây là được rồi? Có thể trở về cũng không tệ rồi, lại còn muốn vớt một khoản nữa? Hạ Lan Phiêu, ngươi không thể tham tiền, không thể tham tiền. . . . . .
Lý Thương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, nhưng bóng lưng cô đơn lạnh lẽo như vậy. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng co lại, không kiềm chế được đi lên phía trước, ôm hắn vào trong ngực: “Nhị thiếu gia, cám ơn ngươi.”
“Xấu nữ nhân, buông ta ra!”
“Không buông.”
“Này!”
Nhưng là, ngực của nàng thật thật ấm áp. . . . . . Giống như mẫu thân. . . . . .
Đại hội lựa chọn tộc trưởng rốt cuộc đang ở trước mắt rồi.
Lúc trời còn chưa sáng, Hạ Lan Phiêu liền bị mấy nha đầu kéo, nhắm mắt lại được các nàng rửa mặt trang điểm. Nàng ngáp ra cửa, cũng nhìn thấy một thiếu niên trong nháy mắt trợn to hai mắt, không thể tin hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . .”
“Xấu nữ nhân, miệng há to như vậy thật khó coi! Chẳng lẽ không nhận ra bản thiếu gia rồi sao?”
“Ngươi thật sự là Thương Nguyệt?”
“Nói nhảm!” Người nào đó không vui nhăn mày lại.
“Thật đáng yêu!” Thật là lại muốn đưa tay qua ôm ôm. . . . . .
Sau khi tỉ mỉ ăn mặc thì Thương Nguyệt khiến người ta vô cùng kinh diễm. Lúc hắn không nói lời nào vốn là có chút giống như con nít, hiện tại mặc trường bào màu bạc tinh xảo đầu đội ngân quan, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn như tuyết của hắn, quả thực là một phiên bản búp bê SD. Mặc dù vẫn ngồi ở trên xa lăn bằng gỗ, nhưng chỉ khiến hắn có thêm chút gầy yếu và đau thương, càng khơi dậy ý muốn bảo hộ của nữ nhân.
“Nhị thiếu gia, chúng ta cùng nhau cố gắng lên! Nhất định phải lấy được huyết ngọc!” Hạ Lan Phiêu nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu.