Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 231 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


”Đúng vậy, ta cũng cảm giác mình trở nên ngu ngốc rồi. |” Hạc Minh có chút buồn rầu cười một tiếng: “Nhưng hình như nàng rất chán ghét ta —— có thể là bình thường ta khi dễ nàng quá độc ác, ha ha.”



“Đừng ‘ ha ha ’, trước khi nàng rời khỏi nhanh chóng giữ nàng lại .Nếu không, ngươi hối hận không kịp.”



“Ta có thể làm cái gì? Chẳng lẽ muốn ta ép buộc nữ nhân sao?”



“Điều này cũng không hẳn là không thể mà.” Hoa Mộ Dung che miệng cười xấu xa: “Đối phó với nữ nhân nhát gan có chút ngốc, ngươi nên hạ chút ***.”



. . . . . .



“Thôi đi.” Hạc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: “Như vậy, cũng tốt.”



“Tùy ngươi vậy.”



Hoa Mộ Dung nhàn nhạt liếc Hạc Minh một cái liền không nói nữa, mà Hạc Minh vẫn nhìn cửa phòng đóng chặt của Hạ Lan Phiêu, trên mặt lần đầu tiên lộ ra chút mê mang.



Ban đêm.



Hạ Lan Phiêu cự tuyệt ý tốt muốn mời của Hoa Mộ Dung, đi một mình ở trên đường cái Giang Đô, chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh đáng sợ. Nàng còn nhớ rõ trước kia năm sinh nhật mười sáu tuổi, mẹ mua cho nàng một cái bánh ngọt thật to, nàng ở trong tiếng nói cười vui vẻ thổi tắt cây nến, ước tâm nguyện của mình.



Khi đó, tâm nguyện của ta là cái gì chứ? Hình như là hi vọng trời cao ban cho ta một mỹ nam, để cho ta nếm thử một chút tư vị yêu đương!



Trời cao nghe được cầu nguyện của ta, ban cho ta N vị mỹ nam, nhưng bọn hắn cũng không phải yêu ta, cũng chỉ là tổn thương ta, lợi dụng ta thôi. Tiêu Mặc. . . . . . Đã lâu không gặp rồi, không biết bây giờ ngươi đang làm gì?




Vứt bỏ ta là hắn, nhẹ nhàng nói “Nhớ tới ta” liền muốn lừa ta hồi cung cũng là hắn —— trên thế giới không thể có chuyện dễ dàng như thế ! Ta trăm đắng ngìn cay chạy trốn số mạng vốn nên đeo trên lưng, ta sẽ không nếu để cho mình sa vào bi kịch trong số mệnh đã định! Ta không thể ở bên cạnh hắn!



Mặc dù ta, vẫn nhớ hắn như vậy. . . . . .



“Buông tay. . . . . . Buông tay!”



Hạ Lan Phiêu dùng chút lý trí còn tỉnh táo, dùng sức đẩy Tiêu Mặc, làm thế nào cũng không đẩy ra. Nàng tức giận, hết đá lại cắn Tiêu Mặc, nhưng dù nàng dùng hết tất cả sực lực cũng chỉ giống như gãi không đúng chỗ ngứa, không tạo được bất kỳ tổn thương nào trên người Tiêu Mặc. Khi Tiêu Mặc lẳng lặng đang nhìn vết thương trên cánh tay của mình, nhàn nhạt nói “Hơi sức của ngươi hình như nhỏ hơn so với trước kia”, Hạ Lan Phiêu chỉ muốn cởi giày quăng vô mặt của hắn. Nhưng là, Tiêu Mặc lại khẽ vuốt mặt của nàng, mỉm cười nói: “Không muốn xem quà sinh nhật ta tặng ngươi sao?”



“Không!” Hạ Lan Phiêu mạnh miệng từ chối.



“A. . . . . . Thật sự không cần sao?”



“Thật!”



“Nhưng đã chậm rồi.”



Cái gì?



“Hưu!”



.