Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 234 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Lưu Ly nói xong, nhớ lại máu tươi nhuộm đỏ buổi tối đó, không nhịn được rùng mình một cái. Tiếng gào thét của các thôn dân trước khi chết luôn vọng lại bên tai nàng, từng giây từng phút tra tấn tinh thần của nàng, mà nàng không biết đã bao lâu nàng không ngủ được rồi.



Thật là buổi tối đáng sợ. . . . . . Cả đời của ta không cách nào quên buổi tối đó. . . . . .



Trong miệng mọi người, trong đôi mắt, trong lỗ mũi đều chảy máu, đỏ đỏ, giống như ánh sáng trên bầu trời. . . . . .



Cả thôn trang đều là màu đỏ!



Ta núp ở trong phòng, nhìn họ đau đớn ngã xuống, nghe bọn họ tuyệt vọng thét chói tai. Có vài người không uống nước giếng bị hạ độc, thì tìm kiếm thảo dược xung quang, nhưng bọn họ chỉ tìm được một đội binh mã cầm đao.



“Giết.”



Một người tướng quân còn trẻ nhẹ nhàng ra lệnh, sau đó cả thôn trang đều là màu đỏ. Ta nhắm hai mắt lại, bịt kín lỗ tai, nhưng tiếng kêu gào của các thôn dân vẫn không ngừng truyền vào lỗ tai của ta. Ở nơi làm người ta hít thở không thông này, ta nhắm mắt thật chặc, nước mắt cũng không cầm được chảy xuống.



A Mặc. . . . . . Ta biết rõ ngươi luôn kiêng kỵ Khuyển Nhung ngày sau sẽ mưu phản, vẫn hoài nghi ta đối với ngươi có thật lòng hay không. Hôm nay, toàn tộc ta đều giao vào trong tay của ngươi, cuối cùng ta có thể chứng minh thành tâm của ta đi. . . . . .



“Lưu Ly tỷ tỷ, tại sao tỷ còn ở lại chỗ này vậy? Đi mau!”



Một đôi tay nhỏ bé mềm nhũn nắm lấy ta. Ta mở mắt ra, lại nhìn thấy Phi Lưu đang lôi kéo ta đi ra cửa sau. Trên người của hắn đã đầy vết thương, mà từ trước đến nay khí lực của hắn rất lớn. Ta cả kinh, lại bị hắn kéo đi vài bước, nhưng cửa cũng bị binh sĩ A Mặc đá văng.



“Thì ra ở đây còn có cá lọt lưới!” Có người ở mỉm cười: “Nghe nói tiểu tử ngươi là tộc trưởng, thế nào, tuổi không lớn lắm còn muốn ‘ anh hùng cứu mỹ nhân ’?”



“Lưu Ly tỷ tỷ, ta đến ngăn bọn họ, ngươi đi trước.”




“Cám ơn ngươi giúp ta diệt trừ bạo dân có khả năng có uy hiếp ta. Mặc kệ nói thế nào, ngươi cũng coi là người có công, ngươi muốn làm phi tử của ta, thì phong cho ngươi một cái.”



“A Mặc, ngươi biết ta muốn không phải là cái này!”



“Hả? Vậy ngươi muốn cái gì?” Tiêu Mặc vui đùa nhìn nàng.



“Ta muốn ngươi! Ta yêu nguoi, cần chính là tâm của ngươi! Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không tin tưởng tình cảm ta đối với ngươi sao?”



“Ta tin tưởng ——nhưng vậy thì như thế nào?” Tiêu Mặc mỉm cười từ từ mở rộng: “Lưu Ly, ta sớm đã nói với cho ngươi, ta là Hoàng đế, ta không có tâm. Ngươi muốn vinh hoa phú quý ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi muốn quá nhiều, chỉ mang đến họa sát thân cho ngươi.”



“Chẳng lẽ ngươi sẽ giết ta?”



Tiêu Mặc không trả lời.



Hắn chỉ là nhàm chán đẩy ra cửa sổ, nhìn những người vội vã đi đường, vẻ mặt bình tỉnh như việc không liên quan đến mình. Lưu Ly giật mình nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc rơi lệ: “Ngươi. . . . . . Chưa từng yêu ta, có đúng hay không? Ngay cả khi ta vì ngươi vứt bỏ tộc nhân của ta, vì ngươi dính đầy máu tươi, ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không yêu ta, có đúng hay không?”



“Nếu biết đáp án, cần gì hỏi lại ta để cho mình khổ sở?” Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn nàng: “Nên thông minh một chút đi, Lưu Ly. Cứ như vậy phú quý cả đời chẳng lẽ không tốt sao?”



“Phú quý cả đời. . . . . . là nhốt ta trong hoàng cung, để cho ta mang gông xiềng làm bằng vàng đi! Tiêu Mặc, ngươi nếu vô tình với ta, cần gì phải dụ dỗ ta giúp ngươi? Ngươi quá ác độc!”



“Không đạt được mục đích liền trở mặtớao, a. . . . . . Lưu Ly, chưa bao giờ ta nói qua là thích ngươi, cũng chưa từng nói qua muốn ngươi giúp ta cái gì. Tất cả, đều là ngươi tự nguyện. Hạ độc giết chính tộc nhân của mình là ngươi tự nguyện, dẫn binh lính của ta đi đảo cá cũng là bản thân ngươi tự nguyện. Ngươi có lý do gì trách cứ ta?”