Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 256 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Hạ Lan Phiêu không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Tiêu Nhiên, trong lòng ngoài vui mừng còn có chút lo lắng không yên. Nàng tự nhiên là biết được tình ý của Tiêu Nhiên đối với nàng, nhưng nếu nàng đã lựa chọn Tiêu Mặc, cũng chỉ có thể thật xin lỗi nam tử dịu dàng này thôi......



“Hạ Lan, nàng khỏe không?” Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi.



“À? Ha ha, ta rất khỏe.”



“Vậy thì tốt. A Mặc có thể thoát ra từ trong bi thương, tất cả đều là bởi vì nàng...... Hạ Lan, cám ơn nàng.”



“Có thể đừng khách khí như thế hay không? Tiêu Nhiên...... Huynh khỏe không?”



“Ta?”



Tiêu Nhiên giật mình. Hắn nhìn nữ tử xinh đẹp làm hắn gần như là nhận không ra trước mặt, nghĩ tới khi nhục (bắt nạt, nhục nhã) và bất lực trước kia khi ở trong cung của nàng, chỉ cảm thấy dường như đã cách một đời.



Hắn đương nhiên không thể nói cho nàng biết hắn rất nhớ nàng, cũng không thể nói cho nàng biết hắn âm thầm phái người dò thăm tin tức của nàng. Việc hắn có thể làm, chỉ là giữ một khoảng cách với nàng, bảo vệ nàng không bị thương tổn mà thôi.



“Ta...... Rất tốt.”



“Thật tốt.” Hạ Lan Phiêu thở phào một hơi, nhìn hoa mai giống như mây hồng nơi xa: “Ta đã rời cung lâu như vậy, nhưng ta cảm thấy những hồi ức kia giống như mới xảy ra hôm qua. Tiêu Nhiên, ta vẫn chưa kịp cám ơn huynh đã chăm sóc ta. Không có huynh, có thể ta đã sớm sống không nổi nữa.”



“Không cần cám ơn ta.” Tiêu Nhiên dừng lại, sau đó nói: “Chăm sóc A Mặc thật tốt. Hắn yêu nàng.”




“Hạ Lan, hoàng thúc, các người đang thưởng mai?”



Một giọng nói quen thuộc không gợn sóng vang lên, Hạ Lan Phiêu chỉ muốn cầm miếng đậu hũ đập vào đầu mình cho chết. Nàng vội vàng tránh ra từ trong ngực Tiêu Nhiên, lấy lòng cười với Tiêu Mặc, vội vàng giải thích: “Mới vừa rồi ta suýt nữa ngã xuống, thật may là Tiêu Nhiên hắn......”



“Trẫm biết. Hoàng thúc, thật là làm phiền rồi.”



Tiêu Mặc một tay kéo Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, lạnh lùng nói với Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Mặc, biết mình lại mang đến phiền toái cho Hạ Lan Phiêu, làm cho chất nhi mình nghi kỵ, không khỏi khẽ thở dài một cái. Hắn nghiêm mặt lại, dùng lễ quân thần Chi Lễ chắp tay với Tiêu Mặc, sau đó nói: “Hoàng thúc, vi thần thất lễ, mong Hoàng Thượng thứ tội.”



“Hoàng thúc thật là khách khí. Hạ Lan luôn luôn làm việc lỗ mãng, là nàng khiến hoàng thúc phí tâm (hao tổn tâm trí) nhiều hơn.”



“Hoàng Thượng nặng lời.”



Thúc chất đối thoại khiến cho người trì độn như Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy không khí giữa bọn họ chẳng biết lúc nào đã trở nên tế nhị như thế. Nàng nhìn khuôn mặt âm trầm của Tiêu Mặc, nhìn lại một chút Tiêu Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt, mơ hồ cảm giác mình lại gây họa.



Một loại bất đắc dĩ cùng hoảng sợ trong nháy mắt lan tràn toàn thân nàng, nàng rất muốn nói gì đó, lại đột nhiên cảm thấy choáng váng. Trước mắt nàng tối sầm lại, được như nguyện ngất đi, cuối cùng cũng không cần đối mặt với cục diện lúng túng như vậy rồi.



Phải tiếp được ta đó, Tiêu Mặc...... Ngã xuống nhất định sẽ rất đau......



Trước khi hôn mê, đây là ý nghĩ cuối cùng của Hạ Lan Phiêu.