Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 268 :

Ngày đăng: 21:20 21/04/20


Mặc dù nàng không tin lời nói của Thục phi, nhưng Thục phi bi phẫn như vậy, dáng vẻ muốn chết cũng không giống như là đang làm bộ. Nàng tỉnh táo nhìn Thục phi, nhìn nàng ở lãnh cung tan hoang, trong lòng hiện ra một loại sảng khoái không rõ.



Thục phi, ngươi cũng có hôm nay!



Trong trí nhớ của nàng (HLP), nàng ta luôn là trang phục hoa lệ phú quý, nàng (Thục phi) nhất định chưa từng nghĩ đến mình cũng sẽ có ngày mặc quần áo vải thô, sống ở địa phương cũ rách đi! Nhưng mà tất cả thứ này đều là nàng ta tự tìm!



Nếu nàng không hại hài tử của ta, có lẽ ta sẽ nhường nàng ở trong cung bình an phú quý đến già, nhưng hôm nay đã không thể nào. Ta cùng nàng, chỉ có một người có thể còn sống.



Bởi vì, chúng ta đã sớm đã không đội trời chung.



Hạ Lan Phiêu khinh miệt nhìn bộ dạng nhếch nhác nghèo kiết hủ lậu của Thục phi, khinh bỉ trong mắt khiến Thục phi gần như điên cuồng. Mắt thấy nương nương nhà mình sắp nổi giận, cung nữ Minh Yến kia vội vàng kéo lại Thục phi, nhỏ giọng nói: "Nương nương, tuyệt đối không thể!"



"Nương nương?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Ta nhớ được Hoàng Thượng đã sớm phế bỏ ngươi, ngươi coi như là nương nương nhà nào?"



"Ngươi......"



Thục phi đâu chịu nổi uất ức như thế, rốt cuộc là nổi giận.



Nàng (TP) hung ác nhìn nàng (HLP), phát tiết tức giận và uất ức của mình ra ngoài, quát khàn cả giọng: "Tiện phụ! Đây tất cả nhất định đều là mưu kế của ngươi! Ngươi vì cướp lấy quyền lực thống lĩnh lục cung, không tiếc giết chết con của mình, sau đó đổ tội lên trên đầu Bổn cung! Ngươi thật nhẫn tâm! Một ngày nào đó Hoàng Thượng sẽ phát hiện ngươi dụng tâm âm hiểm, một ngày nào đó sẽ thả Bổn cung đi ra! Ngươi tuyệt đối sẽ không được như ý!"  



"Ngươi nói ta hại chết hài tử của ta? Ha ha!"
"Khi đó, Hoàng Thượng vẫn chỉ là Thái Tử, mà ta là Trắc phi của hắn. 



Ta còn nhớ ta cố ý không ăn ‘canh tịnh thân’hắn phái người đưa tới, lặng lẽ mang bầu hài tử, thật là đầy bụng vui mừng.



Vốn tưởng rằng khi gạo đã nấu thành cơm, ta sẽ mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con), lại không nghĩ rằng hắn vẫn là không chịu để cho ta sinh con cho hắn...... Hắn không có tới nhìn ta, chỉ là để Lý Trưởng đến truyền khẩu dụ, để cho ta uống xong thuốc phá thai!



Ta...... Ta thật hận, ta thật sự rất hận! Tại sao ta không có năng lực sinh con cho hắn? Mà ta chỉ có thể hận chính mình, lại không thể hận hắn......"



Thục phi nói xong, nhớ tới sự lạnh lẽo của Tiêu Mặc, không nhịn được lệ rơi đầy mặt. Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn nàng ta, dùng âm thanh gần như là nhỏ đến không thể nghe thấy nói: "Chẳng lẽ...... Thật không phải là ngươi? Nhưng ta phải tin tưởng ngươi thế nào đây?"



"Nếu là ta làm, để cho Âu Dương gia ta đoạn tử tuyệt tôn, người chết vĩnh viễn không được yên nghỉ."



"Ngươi......"



Hạ Lan Phiêu cũng là giật mình.



Nàng ngơ ngác nhìn dung nhan gần như điên cuồng của Thục phi, trong lòng hơi động. Nàng biết, lời nguyền rủa này đối với người ở thời đại này mà nói đã là ác độc vô cùng, bình thường không người nào dám dễ dàng thề.



Chẳng lẽ...... Thật không phải là Thục phi gây nên? Vậy sẽ là người nào?