Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 273 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
Edit: kaylee
Khinh Vũ trong miệng đang an ủi Hạ Lan Phiêu, nhưng sắc mặt cũng khinh miệt rõ ràng như vậy. Hạ Lan Phiêu không có để ý giễu cợt của ả với mình, chỉ là lẩm bẩm nói: "Ngư đảo, Vân Kính đại sư...... Đều chết hết sao? Toàn bộ đều đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy. Ngươi cũng biết tính tình Hoàng Thượng là ‘ thà giết lầm 3000, không thể bỏ sót một ’ , như thế nào hắn lại giữ lại một dân đen để tạo thành uy hiếp đối với hắn? A, thật xin lỗi, ta quên mất ngươi cũng là tộc nhân của bọn họ rồi, ha ha."
"Thật, toàn bộ đều đã chết rồi sao...... Khinh Vũ, tại sao ngươi còn cười? Chẳng lẽ quên sự chăm sóc của Vân Kính đại sư đối với ngươi sao? Tại sao ngươi còn cười ra tiếng!"
"Loại chuyện đó, ta đã sớm quên rồi." Khinh Vũ cười nhạt: "Đúng rồi, nghe Mặc ca ca nói Ngư đảo còn có một Tộc trưởng tên Phi Lưu rất là quật cường, thề không đầu hàng, trước khi chết còn nắm chặt đất của Ngư đảo không thả, thật là một đứa ngốc. Hạ Lan, muội từng tiếp xúc với bọn chúng, muội biết bọn họ sao? À, sắc mặt của muội sao lại khó coi như vậy? Chẳng lẽ muội thương tâm?"
......
Chết rồi......
Đứa bé của ta chết rồi, Phi Lưu chết rồi, Vân Kính đại sư chết rồi, Lưu Ly chết rồi, tất cả mọi người đều chết rồi......
Không, ta không tin! Ta không tin Tiêu Mặc sẽ tâm ngoan thủ lạt (ra tay độc ác) đến mức tận diệt Khuyển Nhung! Hắn rõ ràng cũng rất thích Ngư đảo, rõ ràng còn đồng ý với ta lần sau sẽ mang ta đi đến đó nữa!
Ta vốn là một thiên kim tiểu thư xuất than cao quý, lại bị bức bách làm kỹ (kỹ nữ), nếu phụ thân còn tại thế mà nói nhất định sẽ bị chọc tức điên. Ta không quên được những ánh mắt tùy ý quan sát ta của nam nhân kia, không quên được cảnh tượng năm kẻ cùng nhau đè ta ở trên giường, bỏ đi quần áo của ta, ở trên người ta tùy ý lăng nhục......
Hạ Lan Phiêu, đây tất cả đều là công lao của ngươi! Ta hận ngươi!
Lúc gặp mặt lại, ta cố hết sức khống chế tâm tình của mình, mà nàng thế nhưng lại đối với ta rất là thân cận. Hạ Lan Phiêu, ngươi là đang cầu xin ta khoan thứ (khoan dung + tha thứ) sao? Thật đúng là ngây thơ đáng sợ! Chẳng lẽ ngươi không biết đã gây ra chuyện, phạm sai lầm rồi còn có thể quay đầu sao? Mà ta, lại có tư cách gì thay thế người bị chết tha thứ nàng?
Thật là một kẻ ngốc......
"Khinh Vũ...... Ngươi yêu Tiêu Mặc, đúng không? Cho nên ngươi vì hắn không tiếc hại chết đứa bé của ta?"
"Đứa ngốc...... Ngươi thật sự cho rằng ta cũng thích tên cầm thú Tiêu Mặc đã giết chết người than của ta như ngươi? Hắn không xứng với ta."
"Vậy vì sao ngươi......"
"Người ta yêu là Tiêu Nhiên." Khinh Vũ khẽ mỉm cười: "Ta đã từng bỏ qua tự ái, bỏ qua thù hận, chỉ muốn hắn dẫn ta đi, nhưng hắn vẫn cự tuyệt ta. Hắn nói trong lòng hắn đã có nữ tử khác, không thể yêu ta. Ha ha......"