Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 278 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
Edit: kaylee
Giang Đô.
Hạ Lan Phiêu đứng ở trên mảnh đất Giang Đô quen thuộc này, hít thở không khí lạnh lẽo có chứa tự do, nhìn người đi đường đi qua đi lại, nhìn tuyết trắng phau phau trên nóc nhà Giang Đô, chỉ cảm thấy tất cả như một giấc mộng.
Mặc dù khoác áo choàng lông chồn của Hạc Minh đại nhân, nhưng hơi thở nàng thở ra đều ở trong ngày mùa đông giá rét kết thành hơi trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng ở trong gió lạnh cóng đến đỏ bừng.
Giang Đô, ta lại trở về rồi......
Thời điểm ta rời khỏi Giang Đô này vẫn là mùa hè nóng bức, chỉ chớp mắt đã đến mùa đông, thời gian trôi qua thật đúng là mau. Sau khi rời đi Giang Đô, ta yêu Tiêu Mặc, mang thai đứa bé của hắn, sau đó trơ mắt nhìn đứa bé bị phá bỏ, nhìn Tiêu Mặc cùng Khinh Vũ......
Tất cả thật là quá cẩu huyết (*), quá mức hấp dẫn kịch tính rồi, giống như kịch tình bị người nào đó an bài tốt.
(*) cẩu huyết = máu chó: nói về những tình tiết, cảnh tượng lặp đi lặp lại trong tiểu thuyết.
Chỉ là, như vậy cũng tốt.
Tiêu Mặc quên lấy đi Thủy Lưu Ly và Huyết Ngọc của ta, trong tay của ta vẫn có bảo vật đủ để dao động thiên hạ. Nếu là nữ chủ trong truyện xuyên việt, sẽ cầm hai bảo bối này hô phong hoán vũ (*) một chút đi —— mà ta thế nhưng lại không biết dùng! Chẳng lẽ ta không phải nữ chủ, là vật hy sinh?
(*) hô phong hoán vũ = kêu mưa gọi gió, ví với hoạt động điên cuồng của bọn phản động.
Hạc Minh cùng với Hạ Lan Phiêu ở Giang Đô đi từ từ. Bọn họ đi tới ngôi chùa Vân Kính đại sư ở, mà Tự Miếu quả nhiên đã thành một mảnh phế tích.
"A! Tại sao sẽ như vậy!"
Hạ Lan Phiêu không ngừng kêu gào, âm thanh cũng đã khàn khàn. Nàng rưng rưng nhìn gò đất chôn thi thể không biết tên, làm thế nào cũng không biết rốt cuộc cái gò đất nào chôn Phi Lưu.
Phi Lưu, rốt cuộc đệ ở nơi nào? Ta đã đồng ý với đệ sau khi đệ lớn lên gả cho đệ, nhưng làm sao đệ có thể không lớn lên liền rời đi? Còn có Lưu Ly, ngươi lại ở nơi nào? Tại sao mỗi người đều phải rời ta!
"Hạ Lan, đừng khóc." Hạc Minh trầm tĩnh nhìn nàng: "Cho dù ngươi khóc chết bọn họ cũng sẽ không sống lại."
"Ta biết rõ! Nhưng tất cả tai nạn này đều là ta mang tới, là ta! Tại sao tất cả mọi người chết hết, người sống chỉ có mình ta? Người đáng chết nhất là ta mà......"
Hạ Lan Phiêu nói xong, vô lực quỳ xuống, nước mắt bị gió hong khổ, chỉ ở trên mặt nàng lưu lại dấu vết mờ mờ. Hạc Minh kéo nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Đừng khóc. Nếu bọn họ là bằng hữu của ngươi, nhất định không hy vọng ngươi khổ sở."
"Hạc Minh, ta thật hận, ta thật sự rất hận......"
Hạ Lan Phiêu ở lại Ngư đảo. Nàng muốn dùng tay của mình làm cho những bằng hữu kia một hoàn cảnh an nghỉ tốt nhất. Hạc Minh cũng ngầm cho phép nàng làm như vậy. Bởi vì hắn biết rõ, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác tội ác ăn sâu bén rễ trong lòng cô nương ngốc kia thôi.
Cho nên, hắn giúp đỡ nàng sửa chữa phòng ốc, giúp đỡ nàng ở trên mộ dựng lên từng tấm bảng gỗ, mà Hạ Lan Phiêu càng thêm trầm mặc. Trừ lúc cần thiết nói chuyện với nhau ra, nàng gần như là không mở miệng.
Ngư đảo rất lạnh, Hạ Lan Phiêu chỉ có thể cùng Hạc Minh sống chung một phòng, cũng chỉ có thể ăn một loại thức ăn là cá nướng. Ngày này, Hạc Minh vừa cười hì hì cầm mấy con cá đã nướng xong đi vào, đưa một con cá nướng tới trong tay Hạ Lan Phiêu, cười hì hì nói: "Tiểu Hạ Lan, nếm thử một chút xem mùi vị của con cá này như thế nào?"
"Không cần."
"Tại sao?" Hạc Minh vô cùng bị thương hỏi.
"Ngươi luôn không thể nướng chín cá, máu dầm dề, ta ăn không vô."
"Đó là trước kia thôi, người ta là không có kinh nghiệm ~~ nhưng mà lần này nướng rất tốt, không tin ngươi nếm thử một chút ~~"