Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 291 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
Edit: kaylee
Mặc dù thân là Vương Hậu của Tề quốc, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ là hưởng thụ đãi ngộ của Vương Hậu, nhưng lại chưa bao giờ làm qua nghĩa vụ của Vương Hậu, cũng làm cho nàng có chút xấu hổ. Làm Vương Hậu, nàng vốn nên trợ giúp Mộ Dung tham dự rất nhiều trường hợp, giúp hắn xã giao những phụ nhân Quý tộc khó dây dưa kia, nhưng ý nghĩa tồn tại của nàng ở trong hoàng cung Tề quốc chính là "Ngồi ăn rồi chờ chết".
Bởi vì sợ bị người nhận ra, Hạ Lan Phiêu gần như là không tham gia các yến tiệc lớn, đối với những phụ nhân thỉnh cầu bái kiến nàng cũng làm như không thấy, mà chuyện an ủi phu quân của họ liền giao cho Hoa Mộ Dung —— dù thế nào đi nữa hắn là Vương, quốc gia là của hắn, cục diện rối rắm cũng đương nhiên do hắn tới thu thập chứ sao.
Nhưng mà, nàng vẫn là áy náy và cảm kích. Nếu như không có Mộ Dung che chở, chỉ sợ nàng sớm đã bị người kia bắt đi về rồi...... Không, cũng sẽ không. Bởi vì mặt của nàng đã......
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, không tự chủ vuốt hai má của mình, khe khẽ thở dài. Hoa Mộ Dung nhìn cử động thuần thục gần như đã thành thói quen của nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: "Không nên suy nghĩ bậy bạ. Tuy nói hôm nay mời đều là người trong Tề quốc, nhưng ngộ nhỡ có khách không mời mà đến mà nói, giọng nói của ngươi chưa thay đổi, năm năm qua khổ tâm cố ý tránh né của ngươi cũng sẽ uổng phí. Ngươi yên tâm, ta tự có cách giải thích, sẽ không mang đến phiền toái."
"Thật là cho ngươi thêm phiền toái rồi......"
"Ta đã nói không cần nói xin lỗi rồi." Hoa Mộ Dung cười sờ sờ đầu của Hạ Lan Phiêu: "Ta còn muốn cảm tạ ngươi nuôi lớn Thác nhi đây này! Ta gặp được nó liền không nhịn được mà thấy phiền lòng, không có ngươi mà nói sợ rằng nó có đói chết ở trong cung cũng không có người biết."
"Này, ngươi như vậy thật là quá đáng đi! Thác nhi đáng yêu như vậy, tại sao ngươi không thể thử tiếp nhận nó đây?"
"Ha ha...... Ta đi, chờ ta trở lại."
"A......"
Hạc Minh hơi cười cười, cũng không lại cùng Hạ Lan Phiêu tranh chấp. Mặc dù Hạ Lan Phiêu luôn là cười nhạo Hạc Minh năm nay đã là 31 "Tuổi", nhưng trong lòng nàng vẫn là hâm mộ sự tươi trẻ của người tập võ.
Ai, dù gì Mộ Dung xem ra so với trước kia cũng thành thục hơn chút, nhưng Hạc Minh vẫn là giống như lần đầu ta nhìn thấy hắn, thật đúng là một Yêu Tinh!
Hắn một chút cũng không có già, một sợi tóc bạc cũng không có, nhìn vẫn giống bộ dáng Quý công tử 25, 26 tuổi, mà nữ nhân bên người hắn cũng nhiều như thủy triều, cũng không có trùng lặp nhau.
So với hắn, mặc dù ta mới hai mươi hai tuổi, nhưng ta đã da khô héo còn có vành mắt đen! Ta bình sanh hận nhất chính là mặt trắng nhỏ!
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, đầy bụng oán niệm nhìn Hạc Minh, mà Hạc Minh chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng đột nhiên sắc bén lại.
Hắn chỉ cảm thấy là vì nàng vừa mới bị hôn nên tức giận, không có suy nghĩ nhiều, khẽ mỉm cười, cuối cùng bày vật cầm trong tay ra trước mặt Hạ Lan Phiêu: "Tiểu Hạ Lan, đây là hỏa thiền (ve lửa???) độc nhất vô nhị (có 1 không 2) trong thiên hạ, cái kén nó kết là thiên hạ chí bảo, đeo nó lên liền có thể đông ấm hạ mát, bách độc bất xâm! Mặc dù tiểu trùng tử (côn trùng nhỏ) có chút mềm mại nhưng lại đáng yêu như vậy, đưa cho Thác nhi nuôi chơi cũng không tệ lắm. Đợi nó lớn lên kết kén, Thác nhi liền có hơn một tấm Bùa hộ thân, rất thú vị đi ~~~"
Hạc Minh hắn đưa trùng tử cho nhi tử của ta...... Trùng tử...... Ai.....