Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 321 :

Ngày đăng: 21:20 21/04/20


Edit: kaylee



Hạc Minh dùng tốc độ nhanh gần như là làm người ta không thấy rõ vọt đến bên người Hoa Mộc Vân, cũng dùng tốc độ cực kỳ nhanh huy động cây quạt, khắp khuôn mặt là mỉm cười đẹp đẽ.



Chỉ nghe "Soàn soạt soàn soạt" mấy tiếng, quần áo trên người Hoa Mộc Vân giống như lá cây bay trong gió thu tuôn rơi trên mặt đất, mà thân thể trần trụi của y cũng bại lộ ở trước mặt mọi người. Y xấu hổ che ngực, phẫn hận nhìn Hạc Minh, mà Hạc Minh dùng cây quạt che miệng cười khẽ: "Vương Gia nhìn rất mập, không ngờ...... Thật vẫn rất mập."



Mọi người: “......”



"Hạc Minh! Nam sủng hèn mọn ngươi lại dám làm nhục Bổn Vương như thế, thật là không muốn sống nữa! Bổn Vương lấy tánh mạng của ngươi!"



"Vương Gia nếu biết trước mặt mọi người người trần truồng là sỉ nhục, vì sao muốn khiến Vương tới chịu đựng? Chẳng lẽ là Vương Gia cho là mình còn cao quý hơn Vương?"



"Ngươi......"



"Tất cả không nên tranh cãi nữa."



Đang ở lúc Hoa Mộc Vân thẹn quá thành giận muốn tìm Hạc Minh liều mạng, cả thế cục rối loạn hỗn độn thì một giọng nữ trong trẻo xa xa truyền đến. Mọi người nhìn ngoài cửa, chỉ thấy một nữ tử mặt mang mặt nạ màu vàng kim đang chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.



Chỗ nữ tử đi qua đều lưu lại một hương thơm, mà âm thanh chuông vàng trên làn váy của nàng va chạm vào nhau ở trên đại điện yên tĩnh có vẻ cực kỳ thanh thúy vang dội. Nàng từ từ quét nhìn mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Hoa Mộc Vân, lời nói ngọt ngào nhưng lại tràn đầy uy nghi: "Các đại nhân vì chuyện nhàm chán như vậy mà ồn ào, các ngươi mất mặt hay không mất mặt? Chẳng lẽ nhất định chọc những quốc gia khác cười nhạo Đại Tề ta các ngươi mới hài lòng?"
"Người tới, mời Lý lão gia."



Hạ Lan Phiêu giơ một tay lên, liền có mấy thái giám cung kính đi ra ngoài đại điện tuyên truyền, mà Thương Nguyệt cũng đỡ một lão giả khỏe mạnh đi tới trước mặt mọi người. Lý Hi Bạch nheo mắt lại nhìn các loại quan viên, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Hoa Mộ Dung, sau đó rốt cuộc cười nói với Hạ Lan Phiêu: "Tiểu Phiêu, coi như con có lương tâm có thể nhớ tới gia gia! Nói, có phải hay không gặp phải chuyện phiền toái gì rồi hả?"



"Cũng không phải là chuyện không thể giải quyết được —— cũng chỉ là có người cho là phu quân của Tiểu Phiêu là nữ tử, mà Tiểu Phiêu cũng là cung nữ xuất thân thấp hèn mà thôi." Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt mà nói ra.



"Lớn mật! Tiểu Phiêu là hòn ngọc quý trên tay Giang Đô Lý gia ta, tại sao có thể là cung nữ hèn mọn? Nếu để ta lại nghe được có người nói như vậy, nhất định không nhẹ nhàng tha thứ!"



Lý Hi Bạch nặng nề gõ gậy trên mặt đất, mà ánh mắt của ông quét qua chỗ mọi người liền khiến rất nhiều người không tự chủ được cúi đầu xuống.



Giang Đô là nơi giao nhau giữa Tề quốc và Đại Chu, là đường dây thông thương duy nhất của hai nước, mà Giang Đô Lý gia mặc dù là lệ thuộc Đại Chu, nhưng ở địa vị Tề quốc cũng không thấp. Rất nhiều quan viên cũng từng chịu qua ân huệ của Lý lão gia, mắt thấy mình địch lại là tôn nữ (cháu gái) của Lý lão gia, không khỏi cũng âm thầm hối hận.



Hạ Lan Phiêu thấy thế, thân thiết khoác cánh tay của Lý Hi Bạch, ánh mắt sắc bén nhìn Hoa Mộc Vân: "Gia gia, Tiểu Phiêu chỉ là không muốn bại lộ thân phận đưa tới phiền toái không cần thiết, không ngờ lại bị người hoài nghi, thậm chí liên lụy tướng công, cơn tức này thật sự khó có thể nuốt xuống! Đi, bây giờ chúng ta trở về Giang Đô, chặt đứt tất cả giao dịch với Tề quốc, liền làm giặc bán nước trong lòng bọn họ là được!"



"Vương Hậu, vạn lần không được......"



Hồ Ly nói: mẹ đẻ của Hoa Mộ Dung là ái nữ của Lý Hi Bạch, nhưng tất cả mọi người không biết, vì vậy lão hồ ly liền diễn thành gia gia của Hạ Lan Phiêu.