Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 324 :

Ngày đăng: 21:20 21/04/20


Edit: kaylee



Thương Nguyệt đột nhiên tức giận.......



Mặt của hắn sung huyết đỏ bừng, mắt chăm chú nhìn Hạ Lan Phiêu, hình như muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra manh mối gì đó. Nhưng mà, hắn rốt cuộc thất vọng. Bởi vì, ở Hạ Lan Phiêu trên mặt hắn thấy được nghi ngờ, thấy được thương tiếc, lại chỉ không nhìn thấy thứ hắn muốn thấy nhất.



Những năm gần đây, quả nhiên chỉ là hắn đơn phương thôi...... Ha ha......



Thương Nguyệt tự giễu cười cười, cảm xúc phẫn hận trên mặt từ từ tiêu tán, có chỉ là thật sâu mệt mỏi. Hắn đứng lên, mắt thẳng tắp nhìn Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc nói: "Nếu như ngươi hi vọng ta rời khỏi mà nói, ta sẽ đi."



"Tại sao tên tiểu tử này nói chuyện như vậy? Ta và gia gia cũng là vì tốt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Mặc dù ngươi ở Tề quốc làm Đại Thần Tài Chính cũng là nghề nghiệp thật tốt, nhưng ta biết ngươi làm cũng không vui vẻ, còn có thế giới rộng lớn hơn chờ đợi ngươi đi khám phá. Thương Nguyệt, nếu như ngươi ở lại Tề quốc chỉ là vì Mộ Dung chữa hết vết thương ở chân của ngươi mà nói, thật sự không cần như thế. Ta tin tưởng Mộ Dung cũng hi vọng ngươi có thể vui vẻ."



......



"Ta biết rồi." Lý Thương Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ta sẽ đi, không cần ngươi xua đuổi như vậy. Chuyện Ngọc Minh Trai là ta có lỗi với ngươi, chỉ là ngươi liền tự mình xử lý đi thôi."



"Ta biết rồi."



......




Thật ra thì, nàng cũng không ngờ mình có một ngày mặc y phục hoa lệ, lạnh lùng xử lý sự vụ trong cung ——ưu nhã như vậy không thích hợp với nàng. Mỗi khi nàng bỏ đi đồ trang sức phức tạp, mặc cho một đầu tóc đen tán lạc ở trên vai, mệt mỏi nằm ở trên giường thì Hoa Mộ Dung cũng sẽ đau lòng nhìn nàng, trong lòng có chút áy náy. Nàng (HMD) thật sự không muốn đến người vốn là ngây thơ vui sướng gánh lên trên người gánh nặng của nàng, nhưng nàng cũng thật sự không thể ra sức. Cho nên, nàng chỉ có thể ôm Hạ Lan Phiêu, nhẹ nói: "Hạ Lan, thật xin lỗi."



"Cái gì?" Hạ Lan Phiêu mơ mơ màng màng hỏi.



"Vốn tưởng rằng ta đang giúp ngươi, lại không nghĩ rằng liên lụy làm ngươi mệt nhọc như vậy...... Ngươi đứa ngốc này, nếu Hoa Mộc Vân thật muốn mạng của ngươi thì làm thế nào? Vì ta đáng giá không?"



"Đáng giá...... Chúng ta là bằng hữu mà."



Hạ Lan Phiêu hỗn hỗn độn độn nói xong, liền tiến vào giấc ngủ, khóe môi còn mang theo nụ cười, nhất định là nằm mơ thấy chuyện gì tốt rồi. Hoa Mộ Dung yêu thương vuốt tóc của nàng, lẩm bẩm nói: "Bằng hữu...... Thì ra có bằng hữu chính là cảm giác như vậy...... Nếu như có thể mà nói, ta thật sự hi vọng ngươi có thể hạnh phúc. Ai......"



Trong đêm đen, ánh mắt của Hoa Mộ Dung vẫn mở. Nàng nhớ lại tất cả những gì xảy ra khi mình ở Đông Câu quốc, nhớ tới nam tử cương quyết bướng bỉnh đó, một giọt lệ rốt cuộc theo gò má của nàng chậm rãi chảy xuống. Nàng không có lau nước mắt, mặc cho nó chảy, bởi vì nàng không thể khóc.



Lãnh Phi Tuyệt...... Rốt cuộc vẫn phải đến thời khắc tỷ thí với ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không thua! Bởi vì, ta là Vương.



Mà Hạ Lan Phiêu đang ngủ say lại rốt cuộc không nghĩ tới, số mạng lại dắt nàng và Tiêu Mặc đến với nhau. Bởi vì, Tiêu Mặc phát hiện bí mật của Thủy Lưu Ly.



Hồ Ly nói: khụ khụ, mấy chương này quá dài, phía dưới Tiêu Mặc đồng học sẽ ra sân, mọi người vỗ tay hoan nghênh.